*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Vãn nhịn không được suy đoán, ảnh đế Phó Việt nhìn như cao lãnh, nội tâm khẳng định chính là vô cùng muộn tao*, nếu không sao hắn lại đi ảo tưởng chính mình làm giáo bá cơ chứ?
"Lâm Vãn cũng mang theo điện thoại di động, trước mặt cô giả vờ xem tin tức, sau đó nhắm màn hình ngay Chu Thừa, trộm chụp ảnh.(⊙ω⊙)
Cô mới không phải là hoa si, háo sắc gì đó đâu, mà thật sự là bởi vì thiếu niên phía bên kia quá mức bắt mắt, chính là cái loại chói muốn mù mắt cô luôn ấy.
"Tách" một tiếng, di động của Béo Muội thế nhưng lại mở âm thanh!Σ(゚д゚lll)
Thế này thì vô cùng xấu hổ đó......
Lâm Vãn giơ điện thoại lên, cứng đờ mà ngẩng đầu.
Chu Thừa trong miệng ngậm điếu thuốc, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô. (・・?)
Lâm Vãn cũng xem như cơ trí, lập tức làm vẻ mặt chân chó: "Cậu quá soái, vô cùng đẹp trai đó (>^ω^<), nên tôi khống chế không được."
Giáo bá chắc chắn sẽ không thể nào lại đi theo đuổi cô, vậy thì vì hoàn thành nhiệm vụ yêu đương với tên Tiểu bá vương kia, Lâm Vãn đành phải chủ động xuất kích rồi, chọn ngày không bằng nhằm ngày, vậy thì hôm nay dứt khoát đi thổ lộ thôi!
Buông điện thoại xuống, nhìn thấy thuốc lá màu đen kia vừa mới còn trong miệng Chu Thừa lúc này lại rơi trên mặt đất, Lâm Vãn lớn mật lại ngượng ngùng mà thông báo:
"Chu Thừa,... thật ra, thật ra thì tôi đã thích cậu lâu lắm rồi, cậu có thể đồng ý làm bạn trai của mình không?"
Lâm Vãn chưa từng thổ lộ với người khác bao giờ, hiện tại cô chỉ có thể bắt chước đống phim thần tượng thanh xuân vườn trường đã từng xem qua, ngượng ngùng mà cúi đầu, đôi tay khẩn trương mà nắm chặt điện thoại.
Chu Thừa nhìn bàn tay bụ bẫm, tròn tròn đầy thịt của cô đang nắm chặt lấy quần jeans.
Có chút cay mắt.(。-_-。)
Đầu năm nay thật sự là cái dạng nữ nhân nào cũng đều dám thích hắn đó nha!
Thích hắn như thế à?
Thế nhưng tại sao khi bị lão sư phê bình cô còn dám kéo hắn xuống nước?
Đây không phải là trí tuệ bị thiểu năng thì là cái quỷ gì cơ chứ?
Chu Thừa cảm thấy vô cùng bực bội đến mức muốn đánh người luôn ấy ( ・᷄ὢ・᷅), một chân đạp lên trên đống tàn thuốc kia, hung hăng xoay người rời đi.
Lâm Vãn thấy mặt hắn đầy vẻ không nỡ nhìn thẳng, cô đương nhiên cũng biết khuyết điểm của Béo Muội.
Nhưng có câu nói nói rất đúng, hảo lang sợ triền nữ, chỉ cần cô nỗ lực đối xử với Chu Thừa thật tốt, mỗi ngày khen hắn, cổ vũ hắn, dâng ra sự chân thành, nhiệt tâm mà những nữ sinh khác cũng không dám biểu hiện, nói không chừng Chu Thừa sẽ từng chút, từng chút một mà rung động với cô đó!
" Này, cậu không nói lời nào chính là ngầm đồng ý sao?"
Lâm Vãn chạy đuổi theo, đứng cản ở trước mặt Chu Thừa, ngửa đầu hỏi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Lâm Vãn đã định ra kế hoạch theo đuổi Chu Thừa: Đủ lớn mật, đủ nhiệt tình, đủ chủ động!
Nữ sinh trong trường tam trung này yêu thầm Chu Thừa nhiều như vậy, trong đó cũng không thiếu các loại mỹ nữ xinh, nếu các nàng cũng chưa thành công, đã nói lên việc Chu Thừa chắc chắn không thích loại mỹ nữ tầm thường kia rồi!
Nói về sự đặc biệt, phóng tầm mắt khắp tam trung này, cũng chỉ có Lâm Vãn có thể trổ hết tài năng!
Nội tâm nóng bỏng, sục sôi, Lâm Vãn chớp đôi mắt nai sáng lấp lánh mà nhìn Chu Thừa.
Chu Thừa:......
Đôi mắt của Béo nha đầu này quả nhiên rất đẹp.
Nhưng mà... cho dù đẹp thì béo nha đầu này cũng là một cô nhóc thiểu năng trí tuệ nha!
"Nói thêm một chữ một chữ nữa, có tin tôi đánh cô luôn không hả?"
Cố nén sự nhẫn nại đã đến ranh giới sắp bộc phát, đôi mắt đen của Chu Thừa đầy vẻ âm trầm.
Lâm Vãn cắn môi, tên Tiểu bá vương này sẽ không thật sự đánh người chứ?
Chu Thừa coi như cô thức thời, vòng qua người cô, bước nhanh về phía trước.
Lâm Vãn không cam lòng, nhìn vào bóng lưng của hắn, cả giận quát lên đối với hắn:
"Còn không phải là cậu ghét bỏ tôi béo hay sao? Tôi nói cho cậu biết người mập mạp đều ẩn chứa một cổ tiềm lực to lớn đấy, chờ tôi gầy xuống, tôi nhất định sẽ lấy sự xinh đẹp đó đè chết cậu!" ( ̄^ ̄)ゞ
Làm một đại tiểu thư hào môn từ nhỏ, Lâm Vãn đang sớm hình thành nên thói quen tuỳ tâm sở dục, giờ khắc này, trong mắt cô chỉ có Chu Thừa đang ở phía trước kia, trong tâm trí cô cũng chỉ có nhiệm vụ phải chinh phục được Chu Thừa, vì thế cô đã hoàn toàn quên tằng mình đang đứng trên hành lang lớp đầy an tĩnh...
Hành lang im lặng chỉ là chiếc loa phát thanh tốt nhất, tiếng hét này của Lâm Vãn, học sinh lẫn thầy cô trong các phòng học lân cận đều nghe thấy hết, không sót một chữ!
Sau vài giây an tĩnh, từ trong mấy phòng học kia đồng thời truyền đến giọng nói bàn tán ồn ào của mấy thanh thiếu niên vừa hít thấy dramma kia!
Ngao ngao ngao, có cảm giác giống như người ngồi trong mấy phòng học kia không phải là học sinh, mà là mấy trăm con vượn người trên núi Thái Sơn.
Lâm Vãn:......
Sau khi ý thức được chính mình đã làm cái quỷ gì, thoắt cái mặt già của Lâm Vãn đã đỏ bừng lên, mất mặt, quá mất mặt rồi!=[,,_,,]:3
Mà tên Chu Thừa đang đứng cáh xa cô mấy chục nước kia, lại đang dùng một loại ánh mắt kì dị như thấy người ngoài hành tinh mà nhìn chằm chằm vào cô.
Dũng khí vừa mới nảy mầm ki của Lâm không còn sót lại chút gì, đầu rũ xuống đất, dường như hận không thể tìm thấy một cái lỗ để chui vào.
Chu Thừa khắc sâu nhận thức về sự điên cuồng này của Béo Muội.
Hắn không muốn bị cái nha đầu Béo vừa điên cuồng lại thiểu năng trí tuệ này dây dưa.
Vì thoát khỏi béo nha đầu, Chu Thừa lại lần nữa quét mắt đến chân của Lâm Vãn, bỗng nhiên cười.
Trong tiếng ồn ào vang dội khắp xung quanh kia, Chu Thừa một tay cắm vào túi tiền, đi đến trước mặt Lâm Vãn, dùng một loại ngữ khí đầy vẻ bố thí, rồi nói:
"Chờ cô gầy còn một trăm cân, có lẽ tôi sẽ suy xét lại một chút."
️Tác giả có lời muốn nói:
Muộn tao*: Kiểu như Biến thái ngầm, lù đù vác cái lu chạy, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi ấy ^^
️Bé có giỏi hông nè ️️
️Ha ha, các tiểu khả ái mau đoán xem liệu giáo bá sẽ động tâm với Vãn Vãn vào thời điểm bao nhiêu cân nè? (>^ω^<)
️P.s.: 520, yêu các cậu nga ~️