Editor: Song Hoạ Chu gia.
Chu Thừa buông di động trong tay xuống, mở phong bưu kiện trong tay ra.
Nội dung bưu kiện cùng với nội dung trong điện thoại ban nãy trên cơ bản là giống nhau như đúc, chiến đội câu lạc bộ Tinh Diệu 《Ngân Hà thời đại》mời hắn gia nhập, trở thành chức nghiệp của một tuyển thủ.
Câu lạc bộ Tinh Diệu là câu lạc bộ hạng nhất vô cùng đỉnh cấp trong nền esport hiện nay của cả nước, 《 Ngân hà thời đại 》 là trò chơi điện tử vô cùng nổi danh trong suốt mấy năm nay.
Nhìn nội dung bưu kiện, Chu Thừa dựa trên lưng ghế, nhìn trần nhà đến xuất thần.
Hắn khẳng định sẽ trở thành một tuyển thủ, chỉ là, liệu đây có phải là thời cơ thích hợp không?
"Tiểu Thừa giỏi quá, bài kiểm tra được hạng nhất, về sau chắc chắn có thể đậu Thanh Hoa Bắc Đại."
"Những thứ khác ta mặc kệ, hiện tại việc cần thiết nhất của ngươi chính là học xong cao trung."
Khuôn mặt tươi cười đầy kiêu ngạo, tự hào của lão thái thái cùng gương mặt đầy nghiêm khắc của Võ Cảnh thúc thúc liên tiếp hiện lên trong đầu hắn.
Chu Thừa mỉm cười, xóa bưu kiện.
Tốt nghiệp xong rồi nói sau.
Mang tai nghe lên, Chu Thừa vừa muốn tiến vào trò chơi, màn hình di động đặt bên cạnh phát sáng lên.
Hứa Cường gửi một tấm hình cho hắn.
Chu Thừa nhíu mày, click mở Wechat, nhìn đến một tấm ảnh hư hư thực thực, dường như là nội dung mười tám cộng. Chu Thừa nhìn thoáng qua chiếc cổ trắng ngần của một nữ nhân liền ném di động đi, chuyên tâm chơi tiếp.
Từ lúc lên cao nhất, Chu Thừa trải qua những ngày tháng loạt thất bát tao, ngày đêm điên đảo.
Ban ngày thì ngủ nghỉ ngơi, buổi tối lại thức suốt đêm chơi điện tử, vẫn luôn chơi đến rang sáng 4-5 giờ mới ngủ.
7 giờ 10 phút, Chu Thừa ngáp dài một hơi, sau đó rời giường, dùng mười phút giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đầy đủ điện thoại cùng chìa khoá, đẩy chiếc xe đạp leo núi đi chờ thang máy.
Đi ra đại sảnh chung cư, Chu Thừa leo lên xe chuẩn bị rời đi.
"Chu Thừa!"
Có người kêu hắn, thanh âm có chút quen thuộc, Chu Thừa nghiêng đầu, nhìn thấy một nữ sinh mặc chiếc áo tay ngắn trắng tinh tươm, váy dài màu lam nhạt dường như đang đứng chờ hắn, bên cạnh là chiếc xe đạp màu hồng nhạt.
Mái tóc cô dài đến tận eo, vài lọn tóc theo làn gió thổi bay bay.
Hai mắt nhìn nhau, cô có chút bất mãn mà trách cứ hắn:
"Tại sao bây giờ cậu mới xuống vậy, hôm nay khảng định lại bị muộn rồi."
Chu Thừa:......
Giọng điệu lớn mập này, giống như cái người cùng lớp với cậu kia...
Dường như vừa mới nghĩ đến nha đầu Béo kia, chu Thừa bỗng nhiên phát hiện, cái người trước mặt này còn không phải là Béo nha đầu hay sao!
Chu Thừa nhìn không được, quét mắt nhìn Lâm Vãn từ đầu đến chân.
Cô không mang mắt kính, làn da trắng nõn nà, đôi mắt nai to tròn, trên người tràn đầy hơi thở thanh xuân tươi mát, thanh thuần ngoan ngoãn.
Ngực lớn, mông cũng lớn, nhìn như eo cô có vẻ đặc biệt thon gọn.
Làn váy rất dài, chỉ lộ ra một đoạn cẳng chân, cẳng chân cũng xem như tinh tế, khá thon thả, làm cho người khác bất giác cảm thấy cả người cô đều gầy đi rất nhiều.
Cho dù là Chu Thừa trước kia chưa từng quan sát cẩn thân béo nha đầu, hắn cũng có loại cảm giác, lúc này phảng phất như cả người béo nha đầu đều thay đổi.
Nhưng mà dù sao việc đó cùng hắn cũng đâu có quan hệ gì với nhau cơ chứ?
Chu Thừa thậm chí còn lười hỏi làm sao béo nha đầu có thể biết được địa chỉ nhà hắn nữa kìa.
Chân dài sải bước đên chiếc xe đạp leo núi của mình, Chu Thừa lạnh mặt, xuất phát.
Một bộ dang băng sơn mỹ năm này của hắn đã sớm nằm trong dự kiến của Lâm Vãn, vì thế cô cũng không tức giận, phóng xe đạp chạy nhanh đuổi theo.
Chu Thừa chạy nhanh như bay, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng lớn.
Lâm Vãn không cam lòng mà hô to: "Chu Thừa, cậu chậm chút đi! Chu Thừa cậu chạy từ từ đợi tôi với! Vì cùng cậu đi học, tôi đã đợi cậu dưới lầu từ lúc 6 giờ đó!"
Cô không kêu còn tốt, sau khi cô kêu, tốc độ của Chu Thừa lại càng ngày càng nhanh.
Khi hắn quẹo phía trước, Lâm Vãn chửi ầm lên: "Chu Thừa, lương tâm của cậu chắc chắn đều bị cẩu ăn cả rồi!"
Thân ảnh của Chua Thừa đã sớm biến mất ở phíat trước, già trẻ lớn bé trong tiểu khu cùng nhóm người đi đường đều sôi nổi nhìn về phía Lâm Vãn.
Lâm Vãn tự tẩy não mình rất tích cực "Đó đều là NPC, đó đều là NPC".
Cô giữ vững tâm thế, làm như không có việc gì xảy ra, giữ vững hình tượng đại lão của mình, chậm rãi mà đạp xe ra khỏi tiểu khu.
Chờ đến khi Lâm Vãn đứng trước cửa lớp ban sáu, tiết đầu cũng đã trôi qua mất mười phút.
Nhìn gương chỉnh sửa lại dung nhan tóc tai, xác định cô thoạt nhìn cũng không giống bộ dạng như vừa cưỡi xe đạp chạy bạt mạng, lúc này Lâm Vãn mới hô lên "Báo cáo."
Bên trong truyền đến một giọng nam bình thản:
"Tiến vào."
Lâm Vãn đẩy cửa ra, ánh mắt đầu tiên là nhìn về phía vị trí chỗ ngồi của Chu Thừa, thấy hắn đã về chỗ ngồi rồi, lúc này Lâm Vãn mới nhìn về phía bục giảng.
Bây giờ đang là tiết Toán học, trên bục giảng kia là chủ nhiệm lớp của ban sáu, Đái lão sư.
Đái lão sư năm nay cũng đã gần 50 tuổi, lớn lên thực hoà ái dễ gần, nhìn đến nét biến hoá lớn trên người Lâm Vãn, ông ngoài ý muốn mỉm cười.
Lâm Vãn rất thích vị đại thúc này, bởi vì thích, cô cảm thấy hành vi đi trễ của chính mình vô cùng đáng xấu hổ.
Cho nên cô liền cúi đầu nhận sai, đi về chỗ ngồi.
Mà toàn bộ bạn học trong lớp, ngoại trừ Ch Thừa, tất cả mọi người đều không hẹn mà nhìn theo thân ảnh của Lâm Vãn.
Lâm Vãn chỉ xem như không phát hiện, thần sắc thong dong, ung dung đi tới trước mặt Trần Đình Đình.
Trần Đình Đình cứng đờ người, thoái vị nhường chỗ cho cô.
Phía sau, Hứa Cường đang ngơ ngác mà nhìn chằm chằm đôi mắt long lanh, thuỷ nhuận của cô, lần đầu tiên quên mất việc đẩy bàn lên để khi dễ Béo Muội.
Nhưng vị trí ở giữa này, so với đại mông của Lâm Vãn mà nói vẫn có chút chật hẹp.
Đôi mắt sẽ gạt người, không gian chắc chắn sẽ không, béo chính là béo, chiếm diện tích vẫn chính là chiếm diện tích mà thôi.
Lâm Vãn một bên trừng mắt nhìn Hứa Cường, một bên lại không chút khách khí mà đẩy đẩy bàn của Hứa Cường.
Hứa Cường đột nhiên hoàn hồn, luống cuống tay chân mà ôm lấy bàn học.
Trong lòng Lâm Vãn không nhịn được có chút thoải mái, khoan khoái mà đi vào trong, kết quả liền nhìn thấy cánh tay phải của Chu Thừa đưa ra khỏi mặt bàn, chiếm một vùng trời rộng lớn trên lãnh thổ của cô.
Giáo bá thích ngủ, trước kia Béo Muội đương nhiên không dám chọc hắn, cho nên đành phải uỷ khuất chính mình, dáng ngồi vô cùng "uốn éo", luồn lách mà nghe giảng bài, tận cho đến khi tên tiểu bá vương kia thu tay lại, thay đổi tư thế ngủ.
Lâm Vãn muốn theo đuổi giáo bá, nhưng đâu ai nói rằng theo đuổi một người thì bản thân nhất định phải uỷ khuất cầu toàn?
Bởi vậy, Lâm Vãn liền nắm cánh tay của Chu Thừa lên ném về phía sau.
Chu Thừa mới vừa ăn vánh mì xong không bao lâu, đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, hắn lại nghe thấy tiếng Béo muội đi về chỗ, chỉ là không nghĩ tới cô cư nhiên sẽ động thủ.(;"༎ຶД༎ຶ")
Đổi lại nếu là một tên nam sinh nào đó, Chu Thừa khẳng định sẽ xử gon đẹp hắn, bầm dập đến cha mẹ nhìn không ra. ( ̄∇ ̄)
Nhưng mà Béo nha đầu....
Ai bảo cô là nữ cơ chứ?
Chu Thừa buồn bực mà thu lại cánh tay, tiế tục rũ người nằm xuống, chìm vào mộng đẹp.
Hứa Cường ngồi cùng bàn, đầu tiên là giật mình, thậy sự quá kì tích mà!
Ảnh chụp tối qua của Béo muội, chụp đến câu nhân như vậy, có lẽ nào giáo bá cũng có lúc xúc động à?
Sáng nay, Béo Muội lại còn dậy sớm đứng chờ ở cửa nhà của hắn, giáo bá tuy rằng không cùng cô đến trường, nhưng có lẽ cũng bởi vì liên luỵ Béo Muội đến trễ mà trong lòng nảy sinh ra một tia thương tiếc đi?
Nghĩ đến đây, Hứa Cường bội phục mà nhìn xem Béo Muội, sau đó lại nóng lòng muốn thử mà nhìn về phía Trần Đình Đình.
Nếu sáng mai hắn cũng đi theo đuổi Trần Đình Đình như thế, liệu cô ấy có phải sẽ thực vô cùng cảm động hay không?o(^▽^)o
~~Thứ hai, ngày 30 tháng 9 năm 2019~~Tác giả có lời muốn nói: ️
Chu giáo bá: Thương tiếc em gái ngươi!
Trần hoa khôi của lớp: Cảm động cái quỷ!
Bội Kỳ Vãn: Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?
*・゜゚・*:.。..。.:*・"(*゚▽゚*)"・*:.。..。.:*・゜゚・*
Cảm ơn các tiểu tiên nữ đã nhiệt tình ủng hộ và cổ vũ nha~
Ta bị bệnh rồi các tiểu thiên sứ ơi:<< Cầu an ủi cầu yêu thương ♪───O(≧∇≦)O────♪
Đang cảm thấy choáng vô cùng tận (T^T)