Ta Đã Làm Nên Tội Nghiệt Gì Chứ?? Nam Chủ Tránh Ra!!!

Chương 27

   Hello mọi người,mỗ t/g siêu cấp lười biếng ta đây đã trở lại rồi nè!!!^O^ (thực ra ta còn muốn trì hoãn lâu hơn cơ nhưng bị con bạn đe dọa không viết sẽ giết nên...????????)Và chương này như đã hứa(tuy hơi muộn)ta xin tặng cho hai nàng đã trả lời chính xác:

   @MiracleLove3

   @gnaignart

   Giờ thì vào truyện thôi ^^

           --------------------------------

   Cô vừa mới lên xe,chưa kịp dặn Thiên Dực đi chậm thì hắn đã phóng đi rồi dù cực kỳ sợ hãi vì tốc độ của xe nhưng cô lại không dám bám lấy Thiên Dực cho đỡ sợ vì đã có kinh nghiệm từ hồi Ngân ôm cô ngủ và cô cũng không có ý định khơi dậy hứng thú của nam chủ bằng cách áp sát ngực vào lưng nam chủ như bà nữ chính(và vài tiền bối nữ phụ) -_-

   Còn Thiên Dực thì thấy rất ngạc nhiên a.Cô gái nhỏ kia sợ hãi đến nỗi kêu la thất thanh như sắp chết vậy mà không bám lấy hắn cho đỡ sợ và một phần vì khi xưa tán gái thì cô nào cũng ôm chặt lấy hắn khi đi xe ga nên đã thành thói quen,đã thành phản xạ có điều kiện vậy mà giờ...thật là khác lạ mà.Khoé môi hắn khẽ nhếch lên nhưng không vì tự tin,ngạc nhiên,hứng thú,...mà là vì thấy vui vẻ.Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn cười vì thực sự vui vẻ a.(T/g:tuổi thơ bất hạnh ToT)

   Rất nhanh cô và hắn đã đến công viên giải trí Thiên Phúc.Đôi mắt cô lập tức sáng hơn cả bắt được (rùa) vàng.Nơi này cực kỳ rộng lớn và có đủ các trò chơi nổi tiếng và đương nhiên thứ mê hoặc con heo của chúng ta chính là các quầy đồ ăn vặt ở công viên trong truyền thuyết.

   Cô thề là nếu không phải vì giữ gìn danh dự,mặt mũi thì cô sẽ không kiêng dè gì mà chạy đi ăn thử từng món một ngay lập tức ấy chứ.Những thứ mà kiếp trước cô chỉ có thể ăn trong mơ giờ đã hiện lên trước mắt rồi nhưng còn một vấn đề nan giải là...cô không có tiền.

   Hu hu tại sao cô lại quên không mang theo thẻ tín dụng chứ giờ muốn ăn gì phải xin cái tên đáng ghét kia.Thật là khó quyết định quá đi,một bên là sự an toàn cho cô với Ngân một bên là em đồ ăn quyến rũ đang không ngừng mời gọi cô,hu hu sao tui khổ quá vậy.

   Trong khi cô đang phân vân không biết nên chọn gì thì Thiên Dực đang cúi thấp đầu,vai run bần bật vì...nhịn cười.Khi hắn nhìn thấy cô ở trường Thiên Ly đã rất hứng thú với cô bé này rồi giờ còn thấy hứng thú hơn nữa vì chưa từng thấy ai lại đi phân vân, suy sụp tinh thần đến thế này vì đồ ăn cả.

   Hắn cố gắng nhịn cười rồi quay lại với khuôn mặt lạnh lùng bình thường của mình rồi nói với cô:

   “Nếu em muốn gì thì cứ nói với anh là được mà.”

   Câu nói của hắn nghe có vẻ rất nhẹ nhàng,bình thường nhưng lại chọc trúng tim đen của mỗ heo nào đó????.Cô ấp úng:

   “Sao,sao...anh...”

   Hắn cúi người xuống,ghé vào tai cô nói:

   “Trình độ che dấu của em còn non lắm.”và lúc nói hắn đã 'vô tình' thổi hơi nóng vào vành tai nhảy cảm của cô.Mặt cô lập tức đỏ bừng lên,quá ngượng nên chỉ muốn đấm hắn nhưng ai ngờ hắn lại giữ chặt tay cô lại nói:

   “Yên nào,chỗ này đông người sẽ gây sự chú ý đó.Đi thôi.”rồi ngay lập tức nắm lấy cổ tay cô kéo đi.

   Cô giận đến mặt biến sắc vì bị khi dễ nhưng chẳng thể làm gì được,ai bảo hắn khoẻ hơn cô cơ chứ.Nhưng cô cũng chẳng giận hắn được bao lâu vì đã bị đồ ăn và trò chơi mua chuộc.

            ---------Sau một ngày đi chơi--------

   Tuy rằng hôm nay rất vui nhưng tên Thiên Dực đáng ghét kia khi ăn thì toàn chọn mấy set dành cho các cặp tình nhân,nào là ống hút xoắn trong truyền thuyết,nào là phải đút cho nhau ăn,...cô lần nào cũng phản kháng nhưng luôn luôn thất bại ToT.Còn khi chơi thì hắn lúc nào cũng rất 'lợi dụng thời cơ' khiến cô ngượng không tả nổi mà không thể đánh được hắn.Và cô đã coi hắn là bạn vì thấy hắn có vẻ không xấu xa lắm(ngây thơ quá -_-)

    Tại một nơi cách không xa đó:

   Có một cô gái xinh đẹp và một   chàng trai tuấn tú đã theo dõi toàn bộ mọi việc xảy ra giữa Ngọc Điệp và Thiên Dực,đó là hai người Lưu Ly và Tề Thiên.

   Trong khi hai người theo dõi thì chỉ có Lưu Ly là thấy vui vẻ,hài lòng,vô cùng tự hào về anh trai của mình còn Tề Thiên thì thấy vô cùng tội lỗi,mấy lần bị sốc khi nghĩ đến viễn cảnh tương lai mà em gái đáng yêu của hắn phát hiện ra anh mình là tòng phạm,liên tục ngồi tự kỉ và vẽ vòng tròn.

   Rồi hắn thấy Lưu Ly đang say sưa ngủ sau vì mệt sau một ngày dài.Khi Lưu Ly ngủ thật sự trông rất yên bình,đáng yêu và dụ hoặc khiến mặt hắn phiếm hồng.Nhanh chóng tống khứ mấy suy nghĩ không trpng sáng ra khỏi đầu,hắn nhẹ nhàng bế Lưu Ly về xe.

   T/g:Xin lỗi mn vì ta ra chậm quá.Lúc đầu ta còn định viết chương mới để mừng sinh nhật(5/12) nhưng mà rốt cuộc lại bận thi HK quá hu hu TvT.

   *1011 từ*

  

  
Bình Luận (0)
Comment