Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 1

.

Tiết trời vào tháng cuối năm, ui ui, từng đợt gió mang theo hơi lạnh của mùa đông hiếm hoi chạm khẽ vào da; ở cái vùng cả năm chỉ quanh quẩn hai mùa mưa nắng nắng mưa, thì được chứng kiến lớp sương mờ giăng giăng vào sáng chớm đầu ngày thế này quả là một điều kỳ lạ nhưng lại vô cùng dễ chịu và tuyệt đẹp đến khó tả.

Chàng trai trẻ ngồi thừ người nhìn khoảng trống mờ mịt đối diện, sương dày đến nỗi che cả ánh mặt trời đang lên phía đông chân trời; cậu ngẩn ngơ như thế lúc lâu, chẳng biết đang nghĩ gì, ly cà phê bên cạnh đã tan đá tự lúc nào cũng chẳng hay, mãi cho đến khi có tiếng từ phía sau vang lên.

"Con thế nào rồi, mấy nay từ thành phố về, con cứ là lạ, mọi việc ổn chứ con, hay có gì nói mẹ nghe.." - Giọng người phụ nữ phúc hậu có phần nhiều đường nét giống cậu trai, đột ngột kéo cậu bừng tỉnh.

Số là cậu tốt nghiệp, cũng đã đi làm được vài năm nhưng lại không trụ được, phần vì cảm thấy không hợp, nhưng có lẽ lý do chính, chắc là do cậu chán.

Phải, gọi là chán, chẳng biết tự lúc nào, cậu bắt đầu để ý sự chán chường, và nhận ra nó bao phủ mình luôn luôn với sự trống rỗng, chóng vánh của mọi thứ.

Cậu thử tìm việc khác, thay đổi môi trường làm việc, đổi ngành, kết bạn mới, học thêm những khóa năng khiếu, thậm chí là yêu; đúng vậy thậm chí là yêu, tất cả đều kết thúc giống cùng một cách.

Nếu không phải là cậu dừng lại, thì chính là đối phương rời đi; vậy mà mảy may cậu chẳng có tí rung chuyển nội tâm nào, vẫn lẳng lặng như vậy.

Cuối cùng, cậu mới quyết định tạm rời thành phố H. ít hôm để về quê cậu, huyện G., với lý do tạm bợ đó là sinh nhật mình, mà nó cũng đã qua được nôm tuần hơn rồi.

Lúc này đây cậu nào dám nói rõ với mẹ mình, chỉ đành viện cớ, rồi nói qua loa cho xong, mặc dầu cậu vẫn để ý thấy nét lo lắng chẳng hề tiêu tan trên gương mặt mẹ, nhưng cậu hiện chưa biết làm gì hơn.

Người phụ nữ đi xuống cầu thang, không quên nhắc cậu một chốc nhớ xuống ăn cơm. Cậu nhìn theo dáng mẹ, rồi chỉ khẽ thở dài, vội khuấy ly cà phê đã nhạt màu, đưa lên làm một ngụm lớn; rốt cuộc cậu cũng quên mất mình thừ người vì gì, cũng lại chẳng thể vào lại trạng thái im lặng lúc nãy nữa.

"Chán thật!" - Cậu khẽ kêu lên, rồi lại buông tiếng thở dài.

Mất một lúc khó chịu, cuối cùng không nhịn được sự trống trải thế này, cậu lấy điện thoại ra định chơi game giết thời gian; thế mà mở sẵn game trong máy, mở lên chốc, con game moba quốc dân còn chưa kịp load vào trận, một cơn chán nản dâng lên, chẳng còn tẹo hào hứng nào đành dứt khoát thoát luôn game.

Rồi lại loay hoay lên kho ứng dụng trò chơi trực tuyến tìm game tải về, cứ hễ thấy cái nào bắt mắt, hay tên hay hay thì bấm vô, mà vô xem hình ảnh và cách chơi, cậu lại bấm ‘back’ trong sự chán nản; cũng lại có mấy game tải đại về, mà vô game được 5 phút lại xóa luôn.

Mọi việc cứ lập đi lập lại vậy cả tiếng đồng hồ, thì tình cờ trong mục đề xuất, có một tựa game thu hút ánh nhìn của cậu.




Nhanh tay bấm vào thì nhận ra đây là một game còn trong giai đoạn thử nghiệm, chưa chính thức công bố hoàn toàn ra thị trường và khi tải về sẽ được kích hoạt tài khoản một cách ngẫu nhiên.

Cậu lướt 1 lượt thì ngoài cái tên game và 1 phần thông tin giới thiệu ghi "Hãy làm chủ vận mệnh của chính mình" thì chẳng còn gì khác cả, không có cách chơi, phần bình luận cũng khóa, thông tin nhà phát hành và thời gian phát hành hay các cập nhật cũng hoàn toàn không có.

Thật tình sự kì lạ quái dị của game này đã rõ ràng nắm lấy được sự tò mò của cậu, cũng sẵn chẳng có gì khác tốt hơn, cậu quyết định ấn tải về, vốn nghĩ nếu chỉ là một loại game rác vớ vẩn thì xóa cũng không mất gì.

Tải khá nhanh, cậu thoát ra màn hình chính thì thấy giao diện app là một ô vuông đen thui, thầm nghĩ chẳng lẽ thiết kế game lại lười đến vậy, bấm bụng ấn vào vì dù gì cũng đã lỡ tải; vừa thao tác tay thì màn hình loading vào game, lại là một mảng đen thui chẳng có gì, đang nghĩ có khi nào bị treo máy hay bị hack gì thì thấy màn hình bắt đầu chạy chữ, font cũng thiết kế dạng pixel 2d từ thời cổ lỗ nào.





Cậu vừa băn khoăn đây thật sự là mình may mắn nhận được tài khoản thử nghiệm hay đây chỉ là chiêu trò tăng thêm độ hấp dẫn cho game thôi chứ thật ra ai vào cũng tương tự nhau, thì thấy dòng chữ tiếp tục nhảy ra kèm theo ô trống để điền thông tin, cậu cũng nhanh tay gõ chữ.

















..













..



Sau một chuỗi dài đằng đẵng những câu hỏi cá nhân, có nghĩa lẫn vô nghĩa từ game, ban đầu cậu còn cẩn thận suy tính để ghi sao cho không lộ thông tin cá nhân, nhưng rồi phát hiện câu hỏi hoàn toàn là loại tổng quát khái niệm, chứ không đi vào quá chi tiết;

Nhưng quả tình nếu tổng kết lại thì nó lại cho một kết quả chi tiết một cách tổng quan, ví dụ sẽ không hỏi cụ thể ngày tháng năm sinh mà chỉ hỏi cung sao gì, hay tuổi con gì, đại loại vậy..

Mất một lúc lâu sau đó vì do quá nhiều câu khiến cậu chẳng buồn nghĩ nữa, cứ thế ghi, ghi mãi đến đoạn khi game hỏi đến câu hỏi cuối cùng cậu mới giật mình, chẳng nhớ nổi nãy giờ ghi gì; cậu nhìn câu hỏi một lúc, ngẩn ra, sau mới trả lời.

".."






Màn hình trở lại màn đen một lúc lâu sau câu ghi chú cuối cùng với rất nhiều dấu chấm hỏi, lâu đến độ cậu bắt đầu nghĩ hay là treo máy rồi, thì đột ngột màn hình điện thoại phát sáng lên, từ đen chuyển sang màn hình ánh sáng trắng một cách rực rỡ với rất nhiều những ký hiệu và đồ hình vằn vện đan vào nhau từ từ hội tụ lại điểm chính giữa màn hình.

Cuối cùng, khi ánh sáng diệu lại, hiện ra rõ ràng thứ mà nãy giờ do những đồ hình ký hiệu đan kết, cậu cũng không rõ nó là gì; nó trông như một loại đá quý luân chuyển liên tục từ trạng thái trong suốt đến bán trong suốt và đặc thể rồi ngược lại..

Hình thể lúc thì gồ ghề, lúc tròn lúc dẹp, biến chuyển liên tục..

Bên trong nó còn có những vân mây và phát ra những dải ánh sáng màu lấp lánh; có lúc sáng rực rỡ khi lại quy về đêm tối tịch mịch u ám huyền hoặc, có lúc hiện rõ lúc biến mất..

Mặc dù không biết nó là gì nhưng quả thật vô cùng đẹp.

Tất nhiên là đẹp do trí tưởng tượng của cậu, chứ hình ảnh hiển thị vẫn là dạng pixel 2d chỉ có là trông sắc nét hơn một chút, nhưng rõ ràng không biết sao trong lòng cậu vẫn có 1 cảm giác là nó đẹp, rất đẹp, kỳ lạ vô cùng.

Đang lúc ngắm nhìn, thì dòng chữ lại hiện lên.





Trong sự mờ mịt khó hiểu, mà lại cùng lúc tràn ngập mong đợi, một sự mâu thuẫn khó tả đan xen, cậu gõ lên tên mà mình vẫn thường dùng mỗi khi chơi game.




truyện siêu hay :
Bình Luận (0)
Comment