Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 118

.

Năm cú trảo vừa đến nơi thì Minh đã dịch vị, vẽ một bán kính đường tròn khác, phóng qua một bên, lại theo đó vẽ ra rất nhiều đường tròn bước chân khác trong không gian.

Nếu chỉ nhìn sơ qua thì tưởng cậu đang bước lộn xộn, nhưng nếu vẽ lộ tuyến di chuyển của Minh từng chút từng chút một, sẽ phát hiện cậu đang tạo nên rất nhiều vòng tròn bước chân giao nhau, vô cùng đẹp mắt, hệt như những đồ hình Mạn Đà La trên mặt đất.

Quả thật tốc độ của bọn không gian thú này nhanh hơn bọn lang thú nhiều, trong quá trình luyện tập để quen dần bộ pháp, cũng có mấy lúc chệch vị, bị trúng phải những cú cào, cả người Minh đã đầy vết thương, áo quần cũng nát tươm, không chút lành lặn.

Đám mèo rừng thấy cậu bị thương, lại gầm lên man sợ, tiếp tục lao vào, tăng nhanh tốc độ tấn công, Minh từ từ quen thuộc bộ pháp mới, nhận ra vết thương trên người mình cũng đã đủ, liền bắt đầu chuyển từ thế né tránh sang tấn công, kết hợp bộ pháp mới cùng kiếm thế.

Tình thế dần dần đảo nghịch thành bọn không gian miêu thú phải né tránh những đường kiếm của Minh, hai bên vờn qua vờn lại nhau, di chuyển rối nùi trong không gian.

Dần dần cậu đã nắm được yếu quyết chuyển vị nghịch đảo của Âm Dương Thất Tinh Bộ, liền dụng linh lực phát động Linh Lực Kiếm Thể, tăng nhanh tốc độ.

Đám mèo rừng thấy đột ngột Minh tăng nhanh tốc độ, chúng cũng gào lên, càng vận chuyển năng lượng từ mảnh vỡ không gian trên người mình để tăng thêm vận tốc di chuyển, mức độ tiêu hao năng lượng cũng càng nhiều.

Thấy bọn không gian miêu thú cũng tăng tốc, Minh không dừng lại, dụng thần thức vẽ đồ hình Cắt Đứt bằng nguyên lực áp lên toàn bộ Linh Lực Kiếm Thể đang bao quanh cả người lẫn kiếm.

Trực tiếp làm tốc độ của Minh thăng lên một mức độ khủng khiếp, chỉ còn là tàn ảnh mờ ảo, trong không gian u tối, đến nổi những con mèo rừng theo không kịp tốc độ cậu, cũng lại hoàn toàn không nắm được quỹ tích chuyển động của Minh.

Chúng gào thét trong tuyệt vọng, càng tăng tốc độ tiêu hao năng lượng.



Sáu bóng ảnh chuyện động trong không gian, có một tàn ảnh nhanh hơn hẳn 5 bóng ảnh còn lại, đang di chuyển chóng mặt vòng vòng quanh chúng, như một vệ tinh hết chuyển động quanh hành tinh này lại bay qua vây quanh hành tinh khác, hoàn toàn không có chút đứt quãng nào, vừa liền mạch vừa nhanh vô cùng.

Mãi đến khi năm bóng ảnh kia từ từ tan rã ra thành những đốm ánh sáng tan biến vào hư không, để lại 5 mảnh vỡ không gian, thì thân ảnh Minh mới dừng lại, khiến tất cả tàn ảnh xoay quanh 5 khối mảnh vỡ kia, bỗng dưng dung nhập lại vào cả người cậu, nhìn qua vô cùng huyễn ảo.

Minh vừa nhặt 5 mảnh vỡ bỏ vào túi không gian, vừa đánh giá vết thương cậu cố ý để mình bị dính trên người, tuy nhìn sơ qua sẽ thấy cậu vô cùng thê thảm, bê bết máu, cùng quần áo te tua tơi tả, nhưng tất cả đều chỉ là vết thương ngoài da, chẳng ảnh hưởng gì đến nội tại của cậu.

Minh gật gù hài lòng với tình trạng này, cũng hài lòng với việc thông qua việc lấy 5 con không gian thú làm đối tượng diễn luyện bộ pháp, nhờ tốc độ nhanh cùng với phối hợp tấn công chớp nhoáng của chúng, mà lúc này cậu đã thành công luyện được nghịch đảo loạn vị của Âm Dương Thất Tinh Bộ Pháp, làm Minh càng háo hức muốn tiếp tục chiến đấu, bởi lẽ cậu còn có ý tưởng muốn thử.

Mặc dù đây chỉ là niềm vui ngoài ý muốn, bởi lẽ cậu ban đầu không có ý định tập luyện bộ pháp mà chỉ muốn thử xem tốc độ của bọn miêu thú này thế nào, cùng với mục đích chính là để bản thân lưu lại tổn thương trên người.

Ai dè đâu, lại tình cờ trong lúc né tránh không gian thú, đột ngột linh cảm lóe lên, làm cậu phát hiện ra cách thức chuyển vị tăng lên bộ pháp, giống như lần đầu ông lão hướng dẫn cho cậu, lúc này Minh cũng đã làm được trọn vẹn.

Vì theo bản thân cậu rút kết ra được, Âm Dương Thất Tinh Bộ lúc ông lão thi triển cho cậu xem, có 3 phần, cũng tương ứng ba cấp độ.

Đầu tiên là thuận nghịch Âm Dương Thất Tinh Bộ, nghĩa là bước ra được 7 bước lớn theo đồ hình chòm sao Đại Hùng Tinh, nối qua 7 bước nhỏ chòm Tiểu Hùng Tinh; mỗi loại 7 bước đan xen vào nhau chặt chẽ, xoay quanh đối tượng, lấy đối tượng vẽ nên những vòng tròn đồng tâm di chuyển bước chân, thuận chiều và nghịch chiều kim đồng hồ.

Đến giai đoạn hai, Minh tự gọi là nghịch đảo loạn vị, lúc này không phải bước thuận chiều hay ngược chiều tạo thành những vòng tròn đồng tâm nữa. Mà lúc ấy ông lão đã đảo lộn toàn bộ trật tự trái phải, bước lớn bước nhỏ, di chuyển loạn vị, không có cố định để tìm ra được vị trí.

Lúc ấy Minh không hiểu sao ông lão làm được, chỉ là lúc nãy trong lúc né tránh miêu thú tấn công tốc độ cao, cậu vô tình khám phá ra, thì ra không cần phải khăn khăn vẽ đồ hình tròn đồng tâm di chuyển quanh mục tiêu, mà mình hoàn toàn có thể tạo ra những vòng tròn di chuyển của riêng mình, dựa trên vòng tròn đầu tiên, khiến mục tiêu phải truy đuổi theo mình.



Nói cách khác, lấy bản thân là tâm điểm cho tất cả vòng tròn di chuyển quanh chính mình, tuy nói là nghịch đảo loạn vị, nhưng thật ra nó có quy tắc, chỉ là quy tắc này biến ảo khôn lường, giống như ông lão đã nói lúc ấy, rằng.

“Từ 14 bước diễn hóa ra vô vàn bước, tới khôn cùng bước..”

Chỉ là cấp độ cuối cùng của bộ pháp này, cậu vẫn chưa có manh mối gì, vì lúc cuối cùng của bộ pháp, chính ông lão đã biến từ vị trí này sang vị trí khác, khiến cậu vô cùng kinh ngạc, không phải là bước từ chỗ này sang chỗ khác, mà phải dùng chữ ‘biến’, chính xác là ông lão đã biến từ chỗ này sang chỗ khác, vô cùng huyền vi.

Minh thầm nghĩ, có lẽ yếu quyết của nó nằm trong lời giải thích sau cùng của ông lão, rằng.

“Trong Âm có Dương, trong Dương có Âm, bổ sung lẫn nhau..”

Đến điểm này vì huyền ẩn quá rồi, Minh nghĩ không ra, nên cũng không tiếp tục suy nghĩ, cậu biết thời gian là có hạn.

Thế là Minh tranh thủ lúc yên tĩnh này, cũng là quét hình thần thức chưa thấy có không gian thú xuất hiện, cậu liền muốn thử suy đoán trong lòng.

Minh nhớ lại khi nhìn người thanh niên trẻ tuổi thi pháp tạo ra phi kiếm Kim thuộc tính, ở vùng phổi của người thanh niên có một đồ hình phức tạp, trong đó chứa đồ hình Cắt Đứt cùng một chữ đồ hình gì đó nữa mà cậu không biết.

Lúc này thử nghiệm của Minh chính là có liên quan tới đồ hình mới này.

Minh giữ bình tĩnh, nhớ lại toàn bộ đồ hình phức tạp kia, qua quan sát người thanh niên thi pháp, cậu thấy được quy tắc phát sáng của đồ hình đó, chữ nào trước, ký hiệu nào sau, nối kết nhau ở đâu ra sao.



Lúc này Minh liền thực nghiệm.

Cậu vận linh lực bản thân, bắt đầu theo quỹ đạo đã nhớ kỹ, bắt đầu vẽ đồ hình, theo thứ tự y như người thanh niên kia.

Một lúc sau, Minh thất bại, không có gì phát sinh.

Minh cười khổ, cậu quên mất là bản thân mình chỉ có tu vi Luyện Khí, chưa tu luyện ra linh lực thuộc tính, cũng chưa kích hoạt cơ quan bên trong cơ thể tương quan, không thể bắt chước y chang cách thức của người thanh niên kia được.

Một điều nữa là, không giống như liên kết với Cấu Trúc, có thể trực tiếp dùng linh lực vẽ đồ hình kỹ năng có từ Cấu Trúc, hiện cậu chỉ là Luyện Khí tu sĩ, linh lực của cậu không thể phóng xuất ra bên ngoài.

Minh liền lại lần nữa ngoan cố thử nghiệm, lần này là thử sử dụng nguyên lực, quả nhiên, cũng không thể thực hiện được, dùng nguyên lực cũng không thể vẽ ra đồ hình bên ngoài hư không được.

Không nản lòng, cậu lại thử lần nữa, lần này dùng luôn nguyên tố lực hệ Đất, đến Nước, rồi Khí, cuối cùng cả Lửa. Mặc dù có thể vẽ nên đồ hình lớn phức tạp kia ngoài không gian, nhưng không có tác dụng gì, nó rất nhanh ảm đạm đi, rồi tan mất.

Thử nghiệm xong khiến Minh lâm vào trầm tư.

truyện siêu hay :
Bình Luận (0)
Comment