Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 124

.


“Theo tổng kết quá trình dọn dẹp 2 lần vừa qua, tôi sẽ chia 5 người thành 2 đội. Bốn số gồm ‘25’, ’41’, ‘52’, ‘54’ đều là tu vi Luyện Khí hậu kỳ, cũng lại biết nhau rõ ràng, nên sẽ tập hợp lại thành một đội di chuyển cùng nhau, hỗ trợ nhau chiến đấu. Còn số ‘70’, sẽ hoạt động một mình.”

Nói xong người thanh niên nhìn khắp một lượt qua cả 5 người, nhất là hơi dừng lại lâu hơn một chút khi nhìn Minh, không thấy ai phản đối, mới nói tiếp.

“Xem ra mọi người cũng không có ý kiến với sự phân chia này, như vậy nhóm Trúc Cơ có 5 người, cũng sẽ chia thành 2 đội. Hai đội đều có nhiệm vụ đi theo quan sát, không cho phép can thiệp vào quá trình chiến đấu của người tham gia, nhưng là để đề phòng bị tu sĩ Trúc Cơ của đội khác động tay chân, gây cản trở, cướp điểm từ người tham gia.” - Tiếng nói người thanh niên lúc cuối trở nên đanh thép lạ kỳ.

Anh ta nhìn qua 4 vị Trúc Cơ bên cạnh một vòng, mới nói tiếp.

“Tôi sẽ phụ trách nhóm cá nhân của số 70, tôi cần thêm 1 người nữa cùng tôi tham gia quá trình ‘giám sát’ này, ai trong 4 vị sẽ cùng với tôi?”

Ngay khi lời anh ta vừa dứt, chưa kịp có thời gian cho sự suy nghĩ cân nhắc nào, ông lão mặc cổ phục liền lên tiếng trước tiên, gần như ngay lập tức sau khi người thanh niên vừa dừng câu.

“Lão khá là hứng thú với người thanh niên trẻ này, cũng muốn quan sát cậu ta xem sao, càng là không muốn có người ‘chơi bẩn’ gây hại cậu ta, cho nên lão nhận trách nhiệm quan sát này cùng chung với Trọng Sơn Đạo Hữu”

“Haha, lão Bắc đúng là nhanh tay lẹ miệng, quả thật tình là ta cũng hứng thú với chàng trai trẻ này, nhưng lão đã lên tiếng trước thì nhường cho lão vậy, haha..” – Người trung niên mặc võ phục lúc này cũng bật cười sang sảng, nói qua với ông lão bên cạnh.

Cô gái thì im lặng không tỏ thái độ gì, còn người thanh niên trẻ tuổi nhất, ban đầu định mở miệng đã bị ông lão cắt lời, hiện đang tỏ ra vô cùng bực bội, lại liếc xéo về phía Minh, thái độ như thể đổ hết lý do lên đầu cậu.

Minh có chút cảm giác như ‘không làm gì cũng bị liên lụy’, lại cũng càng không hiểu người thanh niên trẻ này suy nghĩ gì.



Đúng lúc, người thanh niên cơ bắp cũng bật cười, hài lòng nói.

“Có lão Bắc theo cùng thì lần này tôi có thể yên tâm ‘làm biếng’ rồi, như vậy nhóm 4 người tham gia, sẽ do ông Tài, sư muội và sư đệ, đảm đương trách nhiệm giám sát cùng bảo vệ.”

“Chúng ta trước tiên phiền Tiền Bối đưa trở về căn cứ gần đây, các tư liệu liên quan đến chuyến ‘dọn dẹp’ vào cuối tuần, cũng như hướng dẫn giao dịch ở tại căn cứ, cũng sẽ được gửi vào tài khoản cá nhân từng người, chỉ cần vào ‘Trang Giao Dịch’ của Hội kiểm tra là được..”

Nói xong, chàng trai quay người qua, chắp tay bái vị Kim Đan đang lơ lửng trên trời, lúc này, cổng không gian bên cạnh ông ta cũng đã được chữa trị xong, khép lại hoàn hảo, như chưa từng có gì xảy ra.

Người trung niên vung tay, nâng toàn bộ 10 người lên cùng mình, bao bọc trong loại linh lực nồng đậm của ông, rồi một cú phóng mình, kéo theo tất cả bay vút vào không trung, trong ánh sáng của ngày.

Xuyên qua tầng mây được ánh mặt trời chiếu rọi, lấp lánh thứ quang phổ nhiều màu, vô cùng huyền ảo.

Thoáng chốc thời gian, chưa đến 1 phút, tất cả mọi người đã lại đáp xuống đất, lớp màn linh lực tan biến đi mất, cả vùng khung cảnh hiện ra trước mặt.

Nhìn qua khuôn viên rộng lớn với rất nhiều biệt thự cổ kiến trúc xưa, phủ đầy dây leo, hoa trồng khắp nơi, đặc biệt là rất nhiều cây thông, cùng không khí se lạnh phủ sương mờ đặc trưng.

Minh không cần thông qua Cấu Trúc, cũng đã nhận ra hiện cậu đang ở Thành Phố Thông Reo, một thành phố du lịch bậc nhất, tiết khí trời trên vùng cao, trong lành và mát lạnh quanh năm.

Lúc này vị tu sĩ Kim Đan đã rời đi lúc nào không hay, xung quanh ngoài 10 người ban đầu, còn có những người tu sĩ mặc đồng phục áo vest đen quen thuộc đứng chờ sẵn ở vòng ngoài.



“Chúng ta đã đến căn cứ của Hội Đồng tại Thành Phố Thông Reo, sẽ có người hướng dẫn 5 vị tham gia, đến phòng nghỉ ngơi riêng của từng người, từ giờ đến thứ bảy là thời gian tự do hoạt động của mọi người, chỉ cần đừng rời khỏi quá phạm vi thành phố này là được..”

“Ngoài ra tất cả chỉ dẫn liên quan căn cứ này cũng sẽ được gửi vào tài khoản từng người, có gì thắc mắc có thể hỏi người hướng dẫn, cũng có thể hỏi trực tiếp trên Trang Giao Dịch.”

“Được rồi, gặp mọi người sau.”

Nói xong một tràn, người đàn ông cơ bắp cũng dẫn đầu rời đi, theo sau là cô gái cùng người thanh niên trẻ tuổi, trước khi đi cũng không quên liếc lườm Minh một cái, khiến cậu bó tay.

Ông lão đứng trầm tư một lát, cùng rời đi tiếp theo, nhóm 4 người tu sĩ tham gia cũng nhanh bái một bái thật sâu, trước khi theo chân người hướng dẫn đến một biệt thự riêng biệt, ở đằng xa.

Minh ngó nghiêng khung cảnh một vòng, thấy rõ qua thần thức, cả vùng này có một Kết Giới hạn chế bao bọc bên ngoài, tránh cho người khác tò mò, cùng huyễn hóa ảo ảnh tránh quan sát được bên trong, cũng làm ảnh hưởng tâm trí phàm nhân, để lỡ có người tiến vào sẽ tự động rời khỏi.

Cậu vừa định rời khỏi về lại phòng, cũng muốn hỏi mua quần áo thay đổi, vì áo quần cũ trên người đã không ra hình dạng gì, thì bỗng tiếng người trung niên mặc võ phục vẫn còn đứng yên nãy giờ, vang lên, giữ Minh lại.

“Chàng trai trẻ, chờ một chút.”

Minh vừa quay người lại, đã thấy người đàn ông tiến lên, phóng xuất trận bàn, mở ra một kết giới che lấp thần thức cùng ánh nhìn người khác, rồi mới lấy ra từ trong túi một viên đá nhỏ có phần quen thuộc, Minh qua quét hình thần thức rõ ràng thấy nó sáng rực rỡ, lại tỏa ra năng lượng ba động cực kỳ mạnh mẽ.

Ông ta đưa cho Minh, trong sự ngạc nhiên của cậu, nở nụ cười, tiếp lời.


“Cậu chủ trước khi rời đi đã nhờ ta mang nó cho cậu.”

Lời nói xúc tích của ông hoàn toàn làm Minh bất ngờ, tuy ông ta không nói tới ai, nhưng rõ ràng cậu biết đó là Nhật, trước đó cậu có phán đoán về thân thế của Nhật, nhưng chỉ đến mức là người đàn ông trước mặt mình đây có thể là người thân trong gia đình cậu ta, có thể là ba, cũng có thể chú của Nhật..

Chỉ không ngờ, người chủ của khách sạn Thiên Hoa, một vị Trúc Cơ tu sĩ, lại gọi Nhật là cậu chủ, thì phải biết thân thế Nhật còn lớn hơn cậu suy đoán rất nhiều, cũng làm cậu nhớ đến sự ‘thiếu lễ phép’ của Nhật lúc rời đi, mà không ai, thậm chí ngay cả vị Kim Đan nói một lời gì.

Minh cũng không chậm mà gọi lên chức năng ‘Bảng Giao Lưu’ từ Cấu Trúc trong thần thức, cậu nhìn đến chỗ Giao Lưu cùng Tặng Đồ thấy ghi hiện chưa mở do Nhật và cậu đang không cùng trong một Giới, liền ngỡ ngàng, rõ ràng cậu ta đã rời đi, mà còn rời đi rất xa..

Người đàn ông trung niên như nhận thấy sự hoang mang của Minh, ông tiếp tục.

“Cậu yên tâm, cậu chủ chỉ là trở về ‘tập huấn’ đặc biệt, chính yêu cầu này của cậu chủ làm ông chủ vô cùng ngạc nhiên cùng vui mừng, khi khám phá ra chuyện, cũng rất là cảm ơn cậu đây, chỉ là muốn có dịp gặp tận mặt sẽ có món quà cho cậu sau.” – Đoạn, ông dừng lại, nhìn vào viên đá trong tay Minh, mới nói.

“Còn viên đá mà cậu chủ tặng cậu, có thể cậu đoán được, nó chính là viên đá khắc trận pháp, là hạch tâm tạo nên túi không gian..”

“Nhưng không giống như những túi không gian hàng dùng có thời gian, làm từ kết tinh không gian của không gian thú Trúc Cơ; viên đá này chính là ‘không gian thú đan’, một viên Đan Tinh lấy từ không gian thú cấp bậc Kim Đan, vô cùng quý giá..”

Người đàn ông từ từ giải thích.

truyện siêu hay :
Bình Luận (0)
Comment