Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 134

.

Suy ngẫm thấy ở lại căn cứ cũng không tác dụng gì, chỉ cần thứ 7 quay trở lại là được, thế là Minh cũng xin sang đóng đô luôn ở quán rượu của Eros, tất nhiên là anh ta vui vẻ đồng ý.

Cũng tranh thủ đi mua đồ dự phòng bỏ vào trong túi không gian, vì bản thân biết rõ chuyến ‘dọn dẹp’ sắp tới khả năng sẽ khắc nghiệt hơn so với trước nhiều.

Mỗi ngày cậu đều gọi điện trò chuyện với ba và mẹ, còn thời gian rảnh rỗi thì phụ ở quán rượu của Eros, anh ta cho cậu tá túc không lấy phí, nên cậu cũng muốn giúp đỡ công sức lại phần nào, vì cũng thấy ngại.

Quán rượu của Eros rất kỳ lạ, kỳ lạ ở chỗ là hầu như chả có khách là mấy, suốt mấy ngày cậu ở lại, cùng phụ ở quán, số lượng khách chắc chỉ có cỡ 10 người, đó là tính luôn cả người thanh niên đeo kính lần trước gặp, mặc dù anh ta cũng không thấy ghé lại lần nào.

Mà lạ hơn là khách đến, ngồi uống nước một chút, rồi rất nhanh rời đi, dường như ai cũng bận bịu chuyện gì đó, chẳng thấy người nào nán lại lâu.

Thú vị nữa là, ai cũng trả tiền bằng đồng tiền vàng, có khắc hình ngôi sao 8 cánh đang rơi xuống, làm Minh cảm thấy vô cùng tò mò, cơ mà cậu cũng không hỏi, vì vốn dĩ có là gì thì cũng không liên quan đến cậu.

Công việc của người thanh niên rất nhàn nhã, cứ ở quầy, ngồi chơi đó, có khách tới thì pha rượu, không thì thôi, làm việc cá nhân của mình. Anh ta cũng không thèm chào hỏi bắt chuyện gì với khách, mà khách dường như cũng quen thuộc, đến là gọi thẳng thứ thức uống mình muốn, mà tên nào Minh nghe cũng kỳ lạ.

Mang tiếng là phụ ở quán rượu, nhưng công việc của cậu cũng không có mấy, khách đến thì lại thẳng quầy, chờ pha nước thì trả tiền rồi tự mang lại bàn, uống xong rất ‘lễ phép’ mà mang ly trả lại, trước khi rời đi, cậu chỉ việc rửa ly là xong, mà rửa ly rượu thì có gì đâu mà cực?

Thế là đâm ra, mấy ngày qua cậu thật sự cũng chẳng làm gì, ngoài mỗi tối đều uống rượu với Eros.

Đến hôm nay đã là thứ 7, đã 5 ngày trôi qua.

Cậu lúc này đang trên đường đi ngược lại căn cứ, vì vừa nhận được tin nhắn trên web giao dịch là còn 45 phút để tập trung.


Minh cũng chào từ biệt và chúc Tết sớm Eros, anh ta cũng nói là sau Giao Thừa vài ngày anh cũng sẽ quay trở lại thành phố H., nên là cậu cũng hẹn gặp lại anh ở đó, cũng nhận được lời chúc của Eros.

Thành phố Thông Reo về chiều hoàng hôn lại càng đẹp hơn ban ngày, nhưng mang theo một chút buồn vương trong không khí, vì còn dư thời gian, nên Minh cũng đi bộ ngắm lại thành phố này một lần, cũng giữ cho tinh thần mình được thư thái, dẫu gì thì mấy ngày qua, cậu cũng tính toán xong kế hoạch cho mình trong chuyến dọn dẹp tiếp theo sau đây.

Về đến căn cứ, tất cả mọi đèn bên trong khu vực sân đều được bật sáng lên khác bình thường, cũng có xe ‘đặc biệt’ chờ sẵn, cậu vừa vào, đã thấy nhóm 4 tu sĩ Luyện Khí tập trung, đứng một bên.

Họ vừa thấy Minh, cũng nhanh im lặng, trở nên giao lưu với nhau trong thần thức, cũng tránh né nhìn cậu.

Minh không nói gì, tiến tới đứng một bên đối diện, cũng không để ý đến nhóm bọn họ.

Được một chốc thì nhóm 5 người Trúc Cơ đã ra tới, 3 người đội dọn dẹp thì đã khoác lên mình áo khoác ‘đồng phục’ đen dài. quen thuộc. Ông Nhiên chủ khách sạn Thiên Hoa vẫn là bộ võ phục, còn đi bên cạnh là ông lão có biệt danh ‘Tam Phù’, mặc cổ phục như mọi khi.

Vừa ra đến, người thanh niên cơ bắp lên tiếng.

“Đã xác định được vị trí cổng không gian lần này, mọi người đã tập hợp đủ thì chúng ta lên đường luôn.”

Nói xong, anh ta cùng ông lão đi về hướng Minh, cả ba cùng lên một chiếc xe Rolls-Royce PhanTom được độ lại bọc thép, bên trong thiết kế rất rộng.

Ba người Trúc Cơ còn lại cũng đi cùng nhóm 4 người tham gia, bọn họ lên một chiếc xe lớn hơn.

Những người áo đen điều khiển xe, hai chiếc xe, chiếc nhỏ đi trước, chiếc lớn theo sau, lao đi vun vút trong màn đêm.


Trong xe người thanh niên cơ bắp đang xem gì đó trên điện thoại, còn ông lão thì nhắm mắt dưỡng thần, không ai nói ai lời nào, bầu không khí cũng có chút ngột ngạt, Minh cũng không dám nói gì, chỉ đưa mắt nhìn qua kính xe, nhìn mọi thứ lướt qua.

Rõ ràng là trong sự chú ý của Minh có thấy xe chạy qua những chốt cảnh sát dọn trống đường, bởi lẽ với tốc độ như tên bắn của chiếc xe, lại chạy vào giờ chiều tối thế này, mà hiển nhiên không có chút nào giảm tốc độ, ngược lại, người lái xe áo đen cứ nhấn hết chân ga.

Thời gian cứ vậy trôi qua trong tiếng xe gầm rú, lao đi trên đường, hiển nhiên là bên trong xe không nghe được chút âm thanh ồn ào nào, tất cả chỉ là sự tĩnh mịch đến vắng lặng.

Minh vẫn theo dõi định vị đường qua chức năng dung hợp cùng điện thoại của Cấu Trúc.

Sau gần 5 tiếng, thì đoàn người đã di chuyển đến một vùng núi khác, cách vị trí thành phố Thông Reo gần 500 cây số, đáng lý ra nếu đi bình thường phải mất hơn 9 tiếng là ít.

Chiếc xe bắt đầu đi vào đường đất, cũng đang hướng lên núi, cậu quan sát trên bản đồ trong thần thức, thì thấy mọi người đang tiến vào khu vực bảo tồn, mà bản thân cậu đã từng đọc về ngọn thác nước nổi tiếng ở nơi đây.

Chiếc xe dừng lại ở một khu nhà ngay trạm dừng chân, mà lúc này bao quanh đã là toàn bộ tu sĩ áo đen, cũng không thấy một người dân thường nào, có lẽ đã được sơ tán trừ trước.

Mọi người đều bước ra ngoài, tập hợp thành 2 đội, lúc này người thanh niên cơ bắp gật gù.

“Chúng ta đã đến kịp thời gian, đoạn đường tiếp theo xe không thể vào được, cũng nhờ các vị Trúc Cơ ở đây, mang người tham gia theo cùng.”

Vừa dứt lời, anh ta hiển hóa linh lực thuộc tính Thổ, biến thành một người khổng lồ đá, không nói trước lời nào, liền nhấc Minh lên, rồi dậm chân phóng một phát, lao lên không trung, trong sự bất ngờ, cùng tiếng la hét chói tai của cậu.

“Hừm, được đội trưởng dẫn bay, mà còn bài đặt này kia, khó ưa thật sự..”


Người thanh niên tóc vàng mặc áo không cài nút, lèm bèm trong miệng, cũng rất nhanh hiển hóa linh lực thuộc tính Kim, hóa thành thanh phi kiếm to bản, nhảy lên cũng nắm theo một người tham gia, đuổi theo người thanh niên cơ bắp đi trước.

Cô gái bên cạnh cậu ta, lắc đầu, rồi dụng nguyên tố lực hệ Khí tạo thành 2 vòng cầu, bao lấy cô, cùng một người tham gia nữa, lơ lửng trên không trung, bay theo, cũng không quên nói lại người đàn ông trung niên, cùng ông lão.

“Xin nhờ 2 vị đây, mang theo hai người còn lại.”

Người đàn ông trung niên vận võ phục nghe xong liền cười lớn, hóa ra Pháp Tướng thuộc tính Kim, che phủ toàn thân, xong liền nhấc bổng một người, cũng bay theo.

Ông lão không chậm, biến ra tấm phù lớn, dụng linh lực kéo người còn lại lên, bay sau cuối.

Năm người thành năm dải sáng, to nhỏ, màu sắc khác nhau, kéo lên những đường sáng trên bầu trời đêm, vô cùng huyền ảo.

Cánh rừng nguyên sinh, rậm rạp bên dưới, rì rào gió đưa, bị năm luồng ánh sáng chiếu sáng, ánh lên những dải màu trong màn đêm tĩnh mịch.

Minh lúc này choáng ngợp vì những cơn gió thốc vào mặt, cùng trạng thái lơ lửng, lao đi trong không trung, khác với lần trước được linh lực của vị Kim Đan bảo vệ, lúc này cậu hoàn toàn hứng chịu sức va chạm của không khí với tốc độ cao, may mà bản thân cậu cũng đã luyện thể viên mãn, chứ nếu không cũng chẳng thể chịu đựng nổi.

Trong lúc này, giọng người thanh niên lại vang lên, có thể nghe ra được sự thích thú trong đó.

“Cảm giác bay lượn giữa núi rừng vào buổi đêm này thật tuyệt vời quá phải không..”

Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ
Bình Luận (0)
Comment