Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 150


Minh bước xuống xe, không quên cảm ơn người thanh niên áo đen, mà anh ta cũng đưa cho cậu số điện thoại, bảo là có việc gì thì cứ gọi, cần hỏi điều gì, hay có gì cần giúp đỡ, anh ta sẽ hỗ trợ cậu hết lòng.

Còn định ở lại phụ cậu bày đồ cúng ở miếu nhỏ, Minh phải từ chối mãi, anh ta mới lên xe rời khỏi.

Chiếc xe dần dần rời xa, biến mất sau khúc quẹo cua của con đường nhỏ, ánh sáng đỏ từ đèn sau xe, hắt lên khắp cả những cây cối xung quanh, phối hợp cùng khung cảnh mờ mịt tối của trời khuya, không một bóng người, gió thổi ‘u u’, lại làm cho nơi này mang một sắc thái huyền ảo, ma dị khác thường.

Minh thì lại quá quen với cảnh vắng lặng nơi này, cậu từ từ tiến lại gần miếu, ngồi xuống, lấy trái cây đã mua sắp đặt lên cái đĩa trống trơn trước miếu nhỏ, cũng cắm luôn nhánh hoa cúc vào bình sứ rỗng bên cạnh.

Cậu chậm rãi lấy ba cây nhang từ bó nhang mới mua, châm lửa lên, những ánh đỏ nhập nhòe đầu nhang, phả lên mặt cậu một thứ ánh sáng mờ mờ.

Minh giơ cả hai tay cầm nhang lên trên trán mình, nhắm mắt như cầu nguyện điều gì, mất một lúc sau, mới cắm 3 cây nhang vào bát nhang cũ, có rất nhiều chân nhang cháy tàn đã lâu.

Cậu vừa đứng lên, thì thình lình xảy ra biến cố.

Cả một vùng không gian rộng bao quanh cây đa già, đều bị áp lên một lồng phong ấn mạnh mẽ vô cùng, ngăn không cho người bên trong thoát ra, kèm theo kết giới bao phủ bên ngoài, không để người khác trông thấy những gì xảy ra bên trong vùng không gian này.

Minh giật mình quay lại, cũng lấy thanh kiếm gỗ ra từ túi không gian, thủ thế, sẵn sàng chiến đấu.

Đúng lúc này tiếng nói vang lên, làm Minh có chút lạnh gáy.

“Phản ứng nhanh lắm, nhưng mà không tác dụng gì, ta đã phong ấn toàn bộ khu vực này lại rồi, không một ai nhìn, hay nghe thấy những gì sắp diễn ra tiếp theo sau đây cả; không chỉ vậy toàn bộ khí tức đều bị giấu đi..”

Tiếng nói dừng lại một chút, sau đó mới lại vang lên, kèm theo tiếng cười ghê rợn.

“Cậu nhóc ẩn giấu tốt lắm, đã là ma pháp sư Thần Đàn nhị tinh, nếu không phải ta theo sau tiến vào cổng không gian cùng lúc, thấy được nhóc ra tay với con vượn Trúc Cơ cấp 3 kia, thì ta còn không nhận ra được nha..”

“Tuy là còn chưa Trúc Cơ, nhưng mà không sao, thuộc tính linh lực đầy đủ ngũ hành , ta đã tìm lâu, rất lâu rồi, đúng là trời không phụ lòng người..Hahahahahaha”

“Nhóc con ngoan ngoãn nghe lời, không chống đối, ta sẽ nhẹ tay cho, mà dẫu có chống đối thì làm gì được Trúc Cơ hậu kỳ tầng 7 như ta đây, hahahaaaaa”


“Sau đêm nay, bao nhiêu công sức bấy lâu nay của ta sẽ được đền đáp xứng đáng, sẽ không ai còn dám coi thường Bắc Nguyên Trung này nữa..”

“Ta sẽ trả thù, ta sẽ giết hết từng người, từng người một đám khốn nạn bọn bây..”

Cùng lúc tiếng cười vang lên liên hồi, là những lời như tự nói với chính bản thân mình, vô cùng khó hiểu.

Minh thấy từ ở sau đám cây một bóng người xuất hiện, mặc cổ phục, khuôn mặt già nua kia còn ai khác ngoài lão Bắc.

Lúc này lão ta trong trạng thái hưng phấn tột độ, lại lảm nhảm không dừng, trông quái dị vô cùng.

Nhận thấy lão xem Minh như đã nằm trong tay, không thể dãy dụa, hay làm gì khác được, nên không thèm chú ý đến cậu, mà lại như đang nguyền rủa đám người nào đó.

Minh biết đây là cơ hội của mình, cậu liền mở miệng nói nhỏ, 3 chữ khó hiểu.

“Đúng lúc này.”

Đột ngột một việc kỳ quái phát sinh, lão Bắc đang đứng ngửa mặt lên trời chửi đổng, bỗng nhiên toàn thân giống như bị điểm huyệt, cứng đờ không thể động đậy, giữ nguyên tư thế giơ tay lên cao, mặt thì hất ngược, nhìn trời, trông vô cùng cổ quái.

Nhận ra có biến, lão ngay lập tức hoảng sợ, cũng bắt đầu nói vào hư không, giọng điệu nghe xu nịnh cùng cực, trong khi tư thế quái đản vẫn giữ nguyên.

“Tiền bối cao cao tại thượng, vãn bối có mạo muội vào khu vực của ngài, nói ra những lời khó nghe, xin tiền bối tha tội.”

“Vãn bối hôm nay phải truy bắt kẻ tội ác tày trời này, đem về cho Hội Đồng xét xử, mong tiền bối niệm tình vãn bối là người của Hội Đồng, mà tha cho vãn bối lần này, để vãn bối mang kẻ ác ôn đáng nguyền rủa này trở về Hội Đồng lãnh án.”

“Sau, sẽ quay lại tạ tội với tiền bối, tiền bối muốn thứ gì, vãn bối đều không chối từ mà dâng lên cho ngài ạ.”

Lúc này lão Bắc liên thanh nói ra những lời ‘hoang đường’ vu khống Minh, cũng khiến cậu ngạc nhiên, như là chuẩn bị trước vậy; trong trường hợp bị khóa lại như thế này, mà lão còn đủ tỉnh táo để vẽ ra một ‘câu chuyện’ nghe như thật vậy.

Lại còn đem Hội Đồng làm hậu trường cho mình, để có thể được tha mạng, lại có thể mang Minh theo cùng..



“Hự”

Khoảnh khắc trôi qua rất nhanh, cũng đồng thời khi lão nói ra những lời sau cùng, cũng là lúc thanh kiếm gỗ trên tay Minh đã được cậu dụng năng lực phi kiếm, dùng thần thức điều khiển nó cắm vào giữa ngực lão, tất nhiên là không thể đâm xuyên hoàn toàn, chỉ đâm vào được một chút.

Lão Bắc thấy cậu tấn công lão, liền tức giận gào lên, cũng không quên diễn.

“Tên tà ác nhà ngươi còn dám tấn công người của Hội Đồng, xem ra ngươi không biết chữ chết viết như thế..”

Lời còn chưa nói xong, thì đã nghe tiếng Minh vang lên, nhỏ nhưng lạnh băng.

“Phá”

Cùng lúc đó, cậu đã phá vỡ toàn bộ phong ấn năng lượng của thanh phi kiếm bên trong kiếm gỗ, một sự lan tràn năng lượng phát tán ra bên ngoài, cùng kèm theo rung động nhanh khủng khiếp của thanh kiếm đang cắm trên ngực lão.

Không hiểu sao lúc này, đứng trước việc thẳng tay hạ sát một sinh mệnh, lại là một sinh mạng con người, Minh lại không có chút dao động nào, tâm tình cũng không chập chờn, lo sợ..

Có vẻ như từ sau chuyến dọn dẹp cổng không gian, Minh đã củng cố tinh thần mình rất nhiều, cũng xác định rõ việc mình làm, cùng không còn lấn cấn trong quyết định của bản thân..

Minh biết chuyện diễn tiến đến mức độ này, cậu đã không còn lựa chọn nào, bảo vệ sinh mệnh mình, là điều hiển nhiên, không có gì sai cả.

Lúc này, dường như nhận ra cảm giác hiểm nguy không ngờ có thể phát sinh ra từ một tên tu vi nhỏ yếu như Minh, lão Bắc sợ hãi rống lên.

“Khôngggggggggg”

Theo cùng tiếng gào thét không cam lòng đó, là vụ nổ kinh thiên động địa.

Năng lượng bên trong phi kiếm phát nổ dẫn xuất những nguyên tố cấu thành thanh phi kiếm cũng sinh xúc tác, tăng thêm sức công phá của vụ nổ.

Không dừng lại, vụ nổ được giữ ở hạch tâm thanh kiếm gỗ, cũng làm nó liên đới ảnh hưởng kéo theo, những vết nứt ánh sáng lan tràn khắp toàn thân thanh kiếm gỗ.



“ĐÙNGGGGGGGG”

Đồ vật quyền năng bị phá hủy, còn kéo theo tăng thêm sức công phá cho vụ nổ phi kiếm hạch tâm lên cấp số nhân.

Đồng thời khi thanh kiếm gỗ bị vỡ tan, dường như bên trong nó có một thứ gì đó chui ra ngoài, bay vào thần thức Minh.



[ Một sợi Kiếm Đạo mỏng manh bên trong thanh Diễn Luyện Kiếm, vừa thoát ra khi thanh kiếm bị phá hủy, chui vào thần thức ký chủ, cần ký chủ tự mình mày mò tìm hiểu nó ]

Chỉ là mọi thứ diễn ra quá nhanh, cậu chưa kịp có thời gian kiểm tra.

Bởi lúc này đây, một thứ như thiên tai hàng lâm, năng lượng xung chấn từ vụ nổ đang khuếch tán ra môi trường xung quanh, nhưng dường như có một luồng năng lượng hùng mạnh cực điểm nào đó giữ nó lại, khống chế vụ nổ chỉ bao quanh lão Bắc.

Minh ở ngoài quan sát, thấy rõ quanh lão có một dạng như phong ấn mang màu sắc linh lực xanh lá nồng đậm, tạo thành một vòng cầu bao vây lấy lão.

Bên trong vòng cầu phong ấn đó, sức mạnh của vụ nổ va đập liên tục lên màn năng lượng của vòng cầu, bị dội lại, lại phát nổ tiếp nữa; rất nhiều vụ nổ năng lượng phát sinh liên hồi trong không gian bên trong phong ấn.

Mà thân thể của lão Bắc đã tan vỡ ngay từ vụ nổ thanh kiếm gỗ đầu tiên, bây giờ lại bị từng vụ nổ năng lượng một mạt sát, thân xác không để lại chút gì, dẫu chỉ là cặn bã.

Ở bên ngoài, do vòng phong ấn kia, mà Minh không hề nghe thêm một tiếng nổ nào nữa.

Cả vùng không gian bỗng chốc yên tĩnh tột độ, chỉ có nhìn những bùng vỡ như pháo hoa bên trong khối cầu phong ấn, mà cậu có thể liên tưởng tới những tiếng ‘Đùng’ ‘Đùng’ ‘Đùng’ phát sinh liên tục mà thôi.

Một lát sau, những cuộn xoắn kia tiêu hao hết năng lượng của chính nó bên trong, không được tiếp thêm chút ‘nhiên liệu’ nào, nên rất nhanh tàn lụi đi mất, thành những bụi năng lượng, dung nhập vào hư không..

truyện siêu hay :
Bình Luận (0)
Comment