Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 153

.

“Tiền bối vẫn là uy vũ như xưa, chỉ có tăng tiến chứ không sụt giảm chút nào, càng lúc này lợi hại..”

“Trọng Sơn xin ra mắt tiền bối, xin lỗi vì đã tự tiện tiến vào lãnh địa của ngài, chỉ là thân mang trọng trách, cúi xin ngài hiền từ tha thứ cho vãn bối.”

Tiếng nói người thanh niên vang lên, nghe ra được là có biết Thổ Công từ trước, thái độ cũng rất kính trọng.

Không chỉ vậy, nếu Minh lúc này không ngất đi, mà thấy được cảnh ở đây, sẽ vô cùng bất ngờ khi thấy một người ‘cứng ngắt’ ‘khô khốc’ như Trọng Sơn ‘cơ bắp’ lại biết nói ra những lời nịnh hót nghe ngọt tai vô cùng này.

Tiếng nói vừa dứt, Trọng Sơn cũng đã từ màn đêm đen xuất hiện, đi sau lưng anh còn có cô gái và chàng trai trẻ, 2 người đồng đội của anh.

Mà cả ba người khi đến trước mặt miếu nhỏ một khoảng, liền dừng lại, cung kính chắp tay, cúi gập người, đồng thanh.

“Vãn bối xin ra mắt tiền bối”

Thổ Công không hiển hóa ra nhân dạng của mình, mà vẫn vô hình vô ảnh, chỉ có tiếng nói là vang lên.

“Ta biết ngươi đã lâu, cũng không muốn nói nhiều, ngươi cũng hiểu tính tình của ta, ta chỉ nói đơn giản, người này do ta bảo hộ, các người chỉ cần làm điều không tốt với cậu bé, đừng trách ta quậy tung cả căn cứ của Hội Đồng ở thành phố này, kể từ đó, thấy đám người các ngươi ở đâu, diệt sát đến đó.”

Giọng nói già nua nhưng đanh thép, mang theo sự rét lạnh, xâm chiếm toàn bộ không gian.

Lúc này Trọng Sơn đứng ở trên cùng, cũng gánh chịu thứ uy áp táo bạo, mãnh liệt từ Thổ Công; che cho hai người ở đằng sau, cũng nhanh đáp lời, vô cùng cung kính.

“Tiền bối yên tâm, ngài cũng biết con người của vãn bối, vãn bối tuyệt không làm chuyện ‘bẩn thỉu’ hại người, trừ khi người đó gây hại cho Giới này; điểm này là thiết luật của Hội Đồng, mà cũng là chấp niệm của riêng bản thân vãn bối.”


Lời người thanh niên cơ bắp vô cùng thẳng thắng, cũng không vì sợ tu vi Kim Đan của Thổ Công, mà nói lời trái lương tâm.

“Uhm, ta biết ngươi từ lúc ngươi mới bước vào tu luyện, cũng là tin được nhân phẩm ngươi, nên mới là nói nhiều như vậy, ngươi cũng đừng phụ niềm tin của ta..”

Đến đây giọng nói già nua của Thổ Công, dừng một chút rồi mới tiếp tục.

“Ta cũng tạm đoán được có việc gì xảy ra, đây là công việc của ‘đội dọn dẹp’ các người, chỉ là ta không muốn sau này, đứa bé này phải rơi vào tình huống trở thành con mồi như vậy; tuy là có ngươi theo sau bảo hộ, nhưng cũng không thể nói trước tình huống gì có thể xảy ra..”

“Nếu không phải cậu bé thông minh đến tìm ta nhờ bảo hộ, thì không chắc được chuyện gì có thể diễn ra, cũng là các người quá coi thường đứa bé này rồi..” – Giọng nói càng về sau càng nhỏ dần, cũng không nói hết câu.

Đến đây, Thổ Công bắt đầu đuổi khách.

“Được rồi, ngươi có thể mang cậu bé đi, nhưng nhớ lời ta, sau này đừng trách sao ta ra tay độc ác không niệm tình xưa..”

Tiếp theo sau, giọng nói già nua im bặt, cả không gian cũng trở lại vắng lặng dị thường, chỉ còn tiếng gió khua cành lá cây đa cổ thụ, nghe ‘xào xạc’.

Chỉ là Minh đang nằm trôi nổi trên không gian kia, từ từ trôi về phía Trọng Sơn, cũng được anh ta bế trên tay; trước khi nguồn năng lượng kia biến mất hoàn toàn, khiến cậu rơi xuống.

Người thanh niên cơ bắp dễ dàng nâng Minh về phía sau, đổi thành cõng sau lưng; cũng chắp tay về phía miếu thờ, hai người đồng đội đằng sau cũng làm tương tự, đồng thanh kính lễ.

“Đa tạ tiền bối đã hiểu cho, chúng vãn bối xin phép cáo từ trước.”

Nói đoạn cả ba người từ từ giữ lễ chào, đi lùi về phía sau một khoảng xa, mới xoay lưng, hiển hóa linh lực ra tương ứng phương pháp từng người, bay lên không trung; từ từ mất hút vào khoảng không trời đêm, mờ tối.

Bọn họ dụng hết tốc lực, bay rất nhanh, chỉ một đoạn thời gian, đã trở về lại vùng căn cứ Hội Đồng ở quận công nghệ cao.



Người thanh niên cơ bắp cũng cõng Minh đi đến một ngôi nhà kính nằm ở phía xa, nhỏ hơn những căn còn lại, nhưng biệt lập; đặt cậu lên giường nằm, rồi cả ba mới rời đi.

Trong suốt quá trình không ai nói ai lời nào, thậm chí đến cả người ‘nhiều lời’ như tên thanh niên trẻ tuổi, dường như cũng được Trọng Sơn nói ra mọi việc, cũng phần nào biết được thực lực của Minh; cho nên suốt quá trình chỉ chăm chăm nhìn Minh, mà đôi mắt cũng đã mất đi sự ‘khinh bỉ’ thường thấy rồi.

Lúc này, Minh nằm yên tĩnh trên giường, hơi thở đều đều, cả người cũng đang hồi phục vô cùng nhanh chóng.

Chỉ là trong tinh thần, giờ đây cậu đang trải qua một giấc mơ kỳ lạ..

Trong mơ cậu thấy mình sống ở một vùng thế giới khác thường, không giống như Phàm Nhân Giới, từ cách ăn bận, nhà cửa, đến các loại sinh vật sống bên trong.

Đặc biệt là tu Tiên giả phổ cập rộng rãi khắp nơi, không ai là không biết đến người tu luyện.

Cậu đứng ở góc nhìn nhân vật chính quan sát thế giới, nhưng lại không thể can thiệp, cùng nói năng gì, chỉ như đang xem một bộ phim.

Cậu thấy mình sinh ra trong một gia tộc nhỏ, ở vùng ngoại vi rất xa thành trấn, gia cảnh cũng không phải vô cùng giàu có, nhưng cũng hơn rất nhiều số đông những đại gia đình khác sống chung trong cùng khu vực.

Thuở nhỏ an bình, có người bạn gái thanh mai trúc mã, những người trong nhà cũng chăm sóc cậu, không để thiếu thốn điều gì.

Càng lớn lên, với sự thông minh, giỏi giang thông thuận, học gì cũng nhanh hơn nhiều so với người đồng trang lứa.

Cả gia đình và hàng xóm xung quanh đều kỳ vọng ở cậu.

Nhà người thương cũng hết lòng nâng đỡ, nói rằng khi tới tuổi thành niên, kiểm tra Tu Tiên Thạch, chỉ cần cậu trở thành tu Tiên giả, liền sẽ đồng thuận cuộc hôn nhân này, đến khi cậu Trúc Cơ thành công sẽ tổ chức hôn lễ cho hai người.


Vào năm cậu lên 15 tuổi, cũng là buổi lễ kiểm tra bổn căn tu luyện; tu Tiên giả ở thành trấn mang theo Tu Tiên Thạch đến, kiểm tra cho từng thiếu niên một.

Đến lượt cậu kiểm tra, dưới sự chứng kiến của người trong gia đình cậu, gia đình người thương, cùng với toàn bộ hàng xóm láng giềng, cùng bè bạn gần xa.

Đúng lúc này biến cố chợt đến.

Cậu đặt tay vào trong Tu Tiên Thạch, lập tức, 3 luồng năng lượng phát sinh, đại diện cho có thể tu luyện, nhưng cũng đồng thời mang ý nghĩa cậu là tạp bổn căn.

Ba màu đỏ, vàng và xanh lá, đại diện cho thuộc tính Hỏa, Thổ và Mộc.

Bỗng chốc, mọi thứ đều sụp đổ, mọi hy vọng cùng tương lai tươi sáng, bị vùi dập chẳng còn lại chút gì.

Vì ở nơi này, đã rất nhiều năm không thấy đầy đủ 5 màu tạp bổn căn, cho nên 4 màu bổn căn là phế vật nhất, mà 3 màu bổn căn thì hoàn toàn không có hy vọng tiến xa hơn được trong chặng đường tu Tiên.

Nhà thanh mai trúc mã của cậu, ngay lúc đó liền từ chối hôn sự, cũng lập tức hứa gả người thương của cậu cho một người khác trong vùng, vốn là tình địch từ xưa của cậu, lúc này vừa thử Tu Tiên Thạch ra được kết quả đơn bổn căn, thuộc tính Kim, ngay tức thời trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Không chỉ bị từ hôn, mà trong gia tộc cũng cảm thấy mất mặt, ê chề với xung quanh, dù không thể hiện ra bên ngoài, nhưng kể từ đó cũng không còn ai tới lui cùng cậu, những phúc lợi từ xưa đều bị thu lại.

Bỗng chốc từ một người tưởng như có tất cả, lại chỉ trong một ngày, mất đi mọi thứ.

Không bạn bè, không người thương, gia đình xa lánh..

truyện siêu hay :
Bình Luận (0)
Comment