Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 178

.

“Không thích hợp, quả thật không thích hợp..”

“Phải cây đũa nào đây, phải là cây đũa nào nữa đây..”

Vừa tự nói, ông cụ vừa xoay chuyển khắp nơi giữa các quầy, rốt cuộc cũng lấy ra được một cái hộp dài khác đưa cho Minh.

Cậu hiểu ý cũng mở ra, một cây đũa phép màu nâu đậm hiện ra trước mắt; không chút điểm tô trang trí gì, hệt như một nhánh cây, được gia công đơn giản nhất.

Có vết xe đổ từ cây đũa trước, lần này Minh vô cùng cẩn thận lấy tay chạm vào cây đũa trước, xem phản ứng nó thế nào, trước khi nắm nó trong tay.

Minh ngay khi chạm vào thân cây đũa phép, thì đã nghe một tiếng nhỏ, như tiếng nứt vỡ vang lên, cây đũa cũng nhanh chóng bị ‘khô’ đi một chút, không còn vẻ bóng bẩy tươi mới như lúc đầu; Minh liền phản ứng nhanh nhạy rút tay ra, không dám đụng nó nữa.

Ông cụ cũng ‘sợ hãi’ nhanh chạy tới, cầm lại hộp đựng đũa trên tay Minh, kèm cả cây đũa nằm bên trong, không bỏ lại trên kệ, mà để bên quầy của mình, ông lại lầm bầm.

“Quả đúng là gỗ phỉ, kết hợp cùng lông đuôi bạch kỳ mã, đều chỉ ‘hiến dâng’ bản thân mình cho chủ nhân, nhưng mà tốc độ ‘héo tàn’ này của cây đũa lại vượt quá sự cho phép, cần phải sửa chữa lại nếu không liền không thể sử dụng.. không được, tuyệt đối không phù hợp..”

Ông cụ lại di chuyển khắp nơi, mò mẫm các kệ lớn nhỏ trong tiệm, một hồi lâu, cuối cùng ở một góc cửa hàng, lấy ra được hai hộp chữ nhật dài.

Lần này ông không đưa ngay cho Minh, mà tự tay mở nắp hộp đầu tiên, đi về phía Minh, nói.

“Gỗ linh sam, màu gỗ tự nhiên, cứng chắc, kiên trì, ổn định; 13 inch, với lõi lông đuôi lôi điểu, biến ảo khôn lường..”


“Cậu bé thử chạm tay vào nó xem, từ từ từng chút một thôi..”

Minh nghe được sự cẩn thận vô cùng trong lời ông cụ, cũng nghe theo, lấy tay chạm nhẹ vào cây đũa gỗ, cây đũa lúc này không rung lên bần bật, cũng không bị héo khô, nhưng nó lại thoắt cái liền biến một hình dạng, chỉ trong vài giây mà đã biến đổi một lượt mấy dạng hình đũa phép khác nhau.

Ông cụ cũng nhanh nhạy kéo bàn tay mình lại, để rời xa cái chạm tay của Minh, lại tự nói.

“Đúng là biến ảo khôn lường, nhưng biến cấp kỳ như thế này, quả cũng là không hợp lẽ thường, vô cùng không thích hợp..”

Vừa nói, ông cũng lại vừa mở hộp thứ hai hướng về phía Minh.

Bên trong hộp đựng, một cây đũa màu nâu đen đậm, toát lên một vẻ thần bí.

“Gỗ táo gai, mâu thuẫn nghịch lý giữa sinh và tử, lại bên trong là lông đuôi phượng hoàng, kiêu kỳ khó thuần, cùng tăng thêm sự tương quan giữa sống và chết,..”

Qua giải thích của ông cụ, Minh cũng nghe ra được tâm đắc, cùng trân trọng cây đũa phép này trong giọng nói ông; nên cậu cũng vô cùng thận trọng mà chạm tay vào cây đũa phép ‘đặc biệt’ này.

Nhưng trái với lo sợ của Minh, cây đũa nâu đen không rung lên, không héo rũ, mà cũng không biến ảo; nó cứ im lìm như vậy, như một khúc cây chết, dẫu cho khi đã nằm trong tay Minh, thậm chí cậu thử vung vẫy nó, cũng không một sự khác thường nào xuất hiện, y như cây đũa đã mất đi linh tính của mình.

Ông cụ nhìn Minh vung cây đũa, cũng nhận ra sự trầm mặc khác thường của nó, liền nghĩ tới điều gì, vội vàng lấy lại cây đũa từ tay Minh, cũng nhanh để lại vào hộp, đặt ở bên trên quầy.

Qua hành động này của ông, cậu đã phán đoán, có lẽ nó lại cần phải sửa chữa khôi phục.

Lúc này, ông cụ đã không còn loay hoay đi tìm các hộp đựng đũa như lúc nãy nữa, mà chỉ chăm chăm nhìn vào khoảng không, lầm bầm gì đó chỉ mình ông nghe được.



Mãi một lúc sau, ông mới quay qua nhìn Minh cùng Lam Thảo, nói tiếp.

“Xin cô cùng cậu thứ lỗi cho ta, già cả rồi, không còn minh mẫn sáng suốt như trước, để cậu bé phải thử đi thử lại nãy giờ, chỉ là lão không nén nổi tò mò, cũng là xin mạo muội.”

Vừa dứt lời, ông cụ tới gần Minh, đi quanh cậu một vòng, sau lại cầm lên tay Minh mà xem xét một hồi, trong miệng luôn lầm bầm ‘quái lạ, quái lạ thay..’

Minh nhận ra ông không có ý hại mình, cũng không phản kháng; Lam Thảo đứng bên cạnh, không nói gì, tuy thể hiện bình tĩnh, nhưng cũng sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào nếu biến cố đột ngột xảy ra.

Lại một lúc, ông lão dừng lại hành động dò xét của mình với Minh, quay qua phía trước cậu, nhìn vào mắt Minh, nói.

“Hai chị em cậu vô cùng đặc biệt, chị cậu từa tựa giống như ‘pháo lép’, nhưng lại sở hữu cường độ ma pháp vượt trội, mạnh mẽ hơn những ‘pháo lép’ bình thường rất nhiều, điểm này lần đầu bán cho chị cậu đũa phép, ta đã nhận ra được..”

“Nhất là cậu, càng phi thường vô cùng.”

Minh khi vừa nghe đến hai từ ‘pháo lép’, trong đầu lại như bắt được điều gì đó, thầm ghi nhớ lại, định bụng sẽ hỏi thăm Lam Thảo sau.

Còn ông cụ vừa nói đến đây, dường như nhận ra sự ‘căng thẳng’ của Lam Thảo, dứt lời chỉ nhìn sang cô mỉm cười, rồi mới nói tiếp.

“Ta không có ý đồ xấu xa gì với hai chị em cậu, với tư cách là một thợ làm đũa phép, điểm tiên quyết trong đạo đức là giữ gìn tư ẩn của khách hàng. Ta chỉ là có chút hiếu kỳ, cùng muốn minh chứng lịch sử của dòng họ ta mà thôi..”

“Điều tiếp theo sau đây ta sắp nói, vô cùng quan trọng, hai chị em cậu tốt nhất đừng để lọt ra bên ngoài.”


Nói xong, ông cụ giơ tay lên không trung, từ người ông lan tỏa ra một luồng năng lượng mạnh khủng khiếp, nhanh chóng ‘điều động’ năng lượng trong không gian, tạo thành một vùng kết giới đặt biệt bao quanh toàn bộ cửa tiệm.

Minh qua thần thức liền nhận ra, lúc nãy khi ông cụ giơ tay lên, từ trán ông có một loại ba động năng lượng, làm phát sinh khiến cho năng lượng xung quanh tụ lại, tạo thành một lồng kết giới bao phủ nơi này, chỉ là cậu không thể quan sát bên trong nó là gì được.

Phải nói đến khả năng này của ông rõ ràng là không trượng, không niệm chú thi pháp, chứng tỏ ông cũng là một pháp sư vô cùng mạnh về tinh thần.

Tất nhiên không chỉ điều này, mà từ đầu khi vào tiệm, Minh đã xem thanh trạng thái của ông cụ, tất nhiên không xem được, cũng nói rõ ông thần thức mạnh hơn Minh nhiều.

Mà ngẫm ra cũng là hợp lý, một vị pháp sư già nua, đã sống không biết bao nhiêu tuổi đời, lại làm nghề tạo ra những cây đũa phép quyền năng, thì việc sở hữu tinh thần mạnh mẽ là lẽ đương nhiên.

Minh trong suốt quá trình, không có chút phòng bị nào, thứ nhất cậu nhớ được trong truyện khi xưa đọc, ông cụ bán đũa phép này là một người vô cùng hiền lành, và nhân hậu; nhưng quan trọng nhất là cậu tin tưởng Cấu Trúc, vì bởi Cấu Trúc từ đầu tới giờ liền không hề thông báo có một địch ý nào từ phía ông cụ đối với cậu cả.

Đương nhiên là không phải cậu không hề có sự chuẩn bị rút lui nào khi có chuyện bất ngờ xảy ra, đó là chưa kể bên ngoài, cậu cho rằng còn có tu sĩ cấp cao của Hội Đồng đang bảo hộ, cho nên cậu liền cũng thoải mái trong lòng hơn nhiều.

Lam Thảo bên cạnh Minh, dường như cũng nhận ra là ông cụ đã đoán được sự đề phòng của mình, cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn không buông lỏng chút nào, tập trung hết sức vào từng hành động của ông; nhất là khi ông cụ tạo ra lồng kết giới bao phủ quanh cửa hàng, cô lại càng chăm chú hơn cả, lá bài tẩy trong tay, chỉ cần có chuyện bất ngờ, cô liền sẽ kích hoạt lên..

Lúc này, ông cụ thì lại hoàn toàn ung dung, cũng nhìn được sự ‘bình tĩnh’ của Minh; tuy là cậu bé này bên ngoài ‘cố’ tỏ ra lo lắng cùng bất an, nhưng ông lại rõ ràng có cảm giác là năng lượng ‘nội tại’ bên trong của cậu bé, bình lặng khác thường; cũng lại càng khiến ông gật gù yêu thích đứa bé này.

Ông mỉm cười nhìn Minh, cất giọng..


truyện siêu hay :
Bình Luận (0)
Comment