Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 214

.

Theo tiếng tụng đọc của Minh, cả không gian liền quy tụ lại năng lượng, chen vào, tạo thành một vòng tròn khép kín bao phủ cả bốn người.

Tuy rằng Minh đọc một thứ tiếng gì đó mà cả ba người không ai hiểu, nhưng chẳng biết sao, lại thấy tinh thần rung động vô cùng, càng nghe càng thấy đầu óc trong sáng, thanh tĩnh dị thường.

Dường như cả người đều được tắm táp một loại loại năng lượng không biết tên, khiến cả ba lâng lâng, cùng kinh ngạc không một lời nào diễn tả nỗi.

Còn đối với Minh thì với thần thức vượt trội của cậu bây giờ thì mặc dù cậu vẫn luôn để cho Cấu Trúc tự động tu luyện Thanh Tĩnh Kinh cùng Bát Nhã Tâm Kinh, nhưng cả hai chỉ có tác dụng khôi phục năng lượng cùng thần thức cho cậu, mà tác dụng cũng nhỏ yếu, chứ hoàn toàn không thể tăng lên bao nhiêu điểm thần thức nữa.

Còn về nửa đoạn Bát Nhã Thanh Tĩnh Tâm Kinh do vì chưa hoàn thành, nên không thể tự động tu luyện, mặc dù xét về khả năng thì tác dụng mạnh mẽ hơn rất nhiều, chỉ tiếc là mới có nửa đoạn.

Mà Minh quyết định dạy ba người Thanh Tĩnh Kinh ngoài việc là một đáp đền bọn họ dạy cậu ma chú, cũng là kiểm tra thử xem tác dụng của nó đối với người ở Giới này.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, qua quan sát, rõ ràng thần thức của cả ba có dấu hiệu tăng trưởng, tất nhiên đây là do Minh dùng kỹ năng để tụng đọc, nếu bọn họ tự niệm có lẽ hiệu quả sẽ không cao như vậy, nhưng nếu trường kỳ thực hiện, thì khả quan vô cùng.

Tiếng Kinh Văn đã dừng dứt hồi lâu, mà cả ba người vẫn còn chìm vào cảm giác ‘vi diệu’ miên man, mãi cho tới khi năng lượng bao bọc xung quanh cả bọn không còn được tiếng niệm Thanh Tĩnh Kinh gom tụ lại, từ từ tản ra, hòa lẫn vào lại môi trường xung quanh.

Cả ba người mới từ từ mở mắt, gương mặt đầy vẻ chưa thỏa mãn.

“Lợi hại vô cùng Minh ơi! Lúc nãy cậu đọc gì, tớ hoàn toàn không hiểu, nhưng mà khiến trong đầu tớ rung động không ngừng, cảm giác tắm trong năng lượng, tinh thần sáng suốt khó diễn tả..”

“Ban đầu khi nghe cậu nói về bài kinh này, tớ không nghĩ là nó tác dụng kinh khủng như vậy, thật quá sức hình dung của tớ rồi.”

Novus liên mồm cảm thán không ngừng, mà Thena cùng Matheus cũng đồng dạng rung động không thôi, gật đầu liên tục.



Minh cười cười, nói.

“Các cậu hôm qua nói rõ với tôi, việc do huyết thống ‘khác lạ’ trong người, mà các cậu mỗi lần kích động hay có cảm xúc tột độ, sẽ không thể kiểm soát nổi năng lực ‘ẩn chứa’ của bản thân, sẽ sinh ra những ảnh hưởng tác động kèm theo..”

“Bài kinh văn này sẽ giúp các cậu một phần nào an tĩnh tinh thần, trấn an cảm xúc, mỗi lần kích động lên, nhớ niệm nó, tuy không trị dứt được, nhưng ít ra có thể khiến các cậu không bị mất kiểm soát bản thân.”

Nói rồi Minh bắt đầu hướng dẫn bọn họ học thuộc bài Thanh Tĩnh Kinh, tất nhiên mặc dù cả ba thiên bẩm về tinh thần, nhưng mà điểm thần thức không cao bao nhiêu, nên cũng không phải như Minh vừa xem qua liền hiểu rõ và thuộc nằm lòng không quên.

Nhưng mà với điểm thần thức hiện tại bọn họ cũng không mất quá nhiều thời gian để thuộc nằm lòng bài kinh văn.

Tiếp theo sau đó là Minh giảng giải ý nghĩa cho họ, tất nhiên là đều dùng ý nghĩa tượng trưng, vì tiếng anh có nhiều từ rất khó giảng giải tường tận tư tưởng Á Đông nhất là Đạo Học.

Vừa bắt đầu, Matheus đã hỏi một câu hỏi chí mạng.

“Đạo là gì?”

Minh liền lâm vào trầm tư, câu hỏi này rất hay, bởi lẽ chính bản thân cậu cũng chỉ là kẻ đi tìm hiểu ý nghĩa của chữ Đạo, làm sao dám nói Đạo là gì? Mà ngẫm lại, trên đời này, mấy ai người dám nói rõ ràng Đạo là gì..

Một lúc sau, Minh nhìn cả ba người, có lẽ cũng cùng thắc mắc, chỉ mỉm cười nói.

“Như các cậu nghe tôi giải thích lúc nãy, chính vị Thái Thượng Lão Quân, một vị tối thượng quyền năng, lời giảng của ngài được chép thành bài Kinh này thôi đã có thể cho các cậu một sự diệu dụng khôn cùng, chính vị ấy cũng ‘chẳng biết Đạo thật sự gọi là gì, chỉ ‘tạm gọi’ là Đạo..”

“Từ đầu kinh văn, đã nói Đạo không hình dạng, mà có thể sinh ra trời đất này; Đạo không tình cảm riêng biệt, mà khiến Mặt Trời Mặt Trăng xoay vần; Đạo không có ‘thân phận cụ thể’, nhưng lại làm vạn vật phát triển không ngừng..”



“Các cậu ngẫm xem, Đạo đã không hình tướng, không tình cảm riêng biệt, không ‘thân phận’, vậy làm sao nói Đạo là gì cho được?”

Linh cảm lóe lên điều gì đó, làm Minh tiếp tục hỏi.

“Các cậu nghe đến nói về Đạo có cảm thấy ‘quen quen’ không?”

Cả ba người Matheus, Thena cùng Novus ngớ ra từ đầu đến cuối khi nghe Minh hỏi liên tục, đúng là những điều trái ngược nghịch lý mâu thuẫn về Đạo như đầu kinh văn đã nói, thì làm sao cụ thể hóa Đạo là một thứ gì được cơ chứ.

Lúc này nghe câu hỏi cuối của Minh, tự dưng cả bọn lại thấy ‘ngờ ngợ’ trong lòng, đúng là có chút, quen thuộc, kiểu nói đến Đạo này, dường như đã từng đọc qua thấy ở đâu đó.

Nhìn gương mặt ngẫm nghĩ của cả ba, Minh biết bọn họ cũng nhơ nhớ ra điều gì, liền nói.

“Các cậu có từng nghe đến ‘Nguyên Tố Thứ Năm’ chưa?”

Đôi mắt Thena sáng lên, cô bật thốt ra.

“Nguyên Tố Thứ Năm một trong những bí ẩn tuyệt đối của ma pháp sư, tất cả mọi ma pháp sư truyền kỳ khi nghiên cứu về nó đều cho rằng nó là một thứ làm nền tảng của tất cả mọi thứ trên đời..”

“Nó đồng thời cũng tạo ra và chứa đựng mọi thứ khác trong nó..” – Novus bổ sung.

“Và nó bản chất là ‘vĩnh hằng bất biến’.” – Matheus kết luận.

Khi cả ba nói lên những điều này, liền cảm thấy tinh thần chấn động liên hồi, hệt như cảm giác nghe tụng kinh văn khi nãy; mà cũng cùng lúc liên kết với chấn động thần thức ở Minh, tạo thành một kết nối ra xung quanh, miên man không dứt..



Mãi một hồi lâu, khi cảm giác kia mờ nhạt rồi biến mất đi, không chỉ cả ba người mà ngay cả Minh đều vui sướng tột độ, dường như bản thân khám phá ra điều gì, vén được một tí ti nhỏ nhoi của toàn thể giới ma pháp sư.

Đặc biệt là ba người Matheus, bọn họ sau khi trải qua sự rung động lạ lùng này, liền nhận định vị gọi Thái Thượng Lão Quân kia tuyệt đối là một ma pháp sư siêu việt tất cả ma pháp sư mà bọn họ từng được nghe thấy.

Còn Minh thì lâm vào trầm tư suy nghĩ liên tục, cậu không ngờ chỉ một lóe lên linh cảm của cậu, lại dẫn dắt bản thân đến một ‘bí ẩn’ lạ thường, tuy chỉ là mở ra một chút, nhưng chí ít cậu biết phương hướng để lần mò bước chân theo dấu.

Liền cảm thấy vui sướng khôn cùng.

Sau khi cả bọn lấy lại bình tĩnh, tạm bỏ qua vấn đề cao siêu là Đạo, Thena liền tiếp tục thắc mắc của mình.

“Minh này, ở đây đoạn sau nói, Đạo có thanh có trọc, có động có tĩnh; thiên thanh địa trọc, thiên động địa tĩnh; nam thanh nữ trọc, nam động nữ tĩnh. Theo tôi hiểu, thanh là tốt đẹp, trọc là tồi tệ? Nếu nói vậy không lẽ Nam tốt mà nữ lại là xấu sao?”

Thena hỏi lên một câu hỏi rất nữ quyền, nhìn sắc mặt không mấy dễ chịu của Thena khi hỏi, cũng làm Minh hiểu ra suy nghĩ trong lòng cô.

Về điểm này nó lại liên quan tới lý niệm Học Thuyết Âm Dương, Minh cân nhắc làm sao nói để bọn người không bị hiểu sai lệch.

Ngẫm nghĩ một lúc lâu, mới lên tiếng.

“Sự lý giải của Thena không sai nhưng cũng không hoàn toàn đúng..” – Minh dừng một chút, nhìn Thena, nở một nụ cười ý bảo cô thư giãn và bình tĩnh, rồi mới giải thích tiếp.

truyện siêu hay :
Bình Luận (0)
Comment