Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 52

.

Sáng đầu tuần, Minh đang trên đường chạy xuống chỗ ông lão.

Nắng vàng trải thảm trên từng con đường cậu đi, lái xe qua những cánh đồng bạt ngàn, dần dần phố thị đông đúc xô bồ bị bỏ lại sau lưng..

Ngày hôm qua xảy ra với cậu thật sự kỳ lạ, những diễn biến phát sinh liên tục, từ tình cờ gặp tiểu Đa ở chỗ cơ quan ba, vô tình ra khu miếu Thổ Địa được Thổ Công bắt chuyện, sau lại nhờ mang công pháp tu luyện cho tiểu Đa..

Minh cứ cảm thấy sao sao ấy, dường như là quá vô tình ngẫu nhiên, nhưng cậu biết làm gì có cái gọi là ngẫu nhiên vô tình..

Nhưng mà nghĩ mãi cũng chẳng ra, với cả là cậu có nhiều ích lợi trong việc này.

Trước tiên không nói tới món nợ ân tình với Thổ Công, thì chiều qua khi cậu tới cơ quan của ba, mang theo trái cây, mượn cớ lúc sáng chưa kịp dâng quả, cậu dễ dàng tới gần cây đa. Lúc này cậu đã có thể sử dụng thần thức để trao đổi cùng truyền lại công pháp cho tiểu Đa mà không ai nghi ngờ gì.

Thông qua truyền công pháp tu luyện Hương Hỏa, cậu càng lúc càng phát hiện bên trong có nhiều thuật pháp bản thân cậu có thể sử dụng, mà lúc Thổ Công truyền cho cậu vì gấp quá không để ý tới, mãi lúc này cậu mới nhận ra, làm cậu vô cùng sung sướng, như vớ được bảo bối vậy.

Tối qua Minh cũng đã dựa theo một số phương pháp tìm thấy trong công pháp tu luyện mà Thổ Công truyền cho tiểu Đa, mà cậu đã học một số cách sử dụng linh lực cơ bản cơ bản của tu sĩ. Đáng tiếc là không mở khóa thêm được gì mới, chỉ có tăng thêm ảnh tưởng tương quan cập nhật vào Cấu Trúc, mà không từ đó đến giờ cũng không rõ điều này có tác dụng gì.

Nhưng thông qua học xong một số cách sử dụng linh lực cơ bản, mới biết, tu sĩ nếu không có công pháp thuật pháp tương quan, thì thật là chẳng thể làm được bất kỳ điều gì..

Mà nói lại, bản thân tiểu Đa cũng vui mừng vì có được công pháp tu luyện, trước đây có nghe những pháp sư nói qua, lúc này mới có được, liền hân hoan vô cùng, ánh sáng thần trí chớp sáng lên liên tục.

Sáng nay trước khi từ biệt ba, cậu cũng không quên làm một trận pháp Trấn Tà kết hợp cùng Tụ Năng Trận ở nhà ba, sau khi xác nhận kích hoạt thành công không có vấn đề gì, cậu mới yên tâm.

Hai ba con uống cà phê sớm dưới tán cây lớn, hai người trò chuyện mãi tới khi ánh mặt trời đã rõ màu, cậu mới từ biệt ba, lên đường về lại.

..

Lúc này Minh đang đứng đợi ở ngõ dẫn vào nhà ông lão ở sát vách sau núi, cậu cũng đã gọi thông báo cho ông được một lúc.

Chuyện là sáng nay trước khi đi cậu có gọi cho ông lão nói cậu đang về lại, thì ông dặn cậu đừng vào thẳng nhà, mà chờ ở đây, ông sẽ dẫn cậu đi một nơi khác..



Quen tay rút ra một điếu thuốc, châm lên, thả từng sợi khói.

Minh vừa hút thuốc vừa nhìn ngó xung quanh, cảm thán, đúng là khu rừng núi yên bình êm ả hơn thành phố rất nhiều, mà bản thân cậu, lại thích không khí như thế này.

Đợi một lúc, thì đã thấy ông lão lái chiếc xe máy cũ, từ đằng xa.

Cậu vẫy tay chào ông, tới khi ông dừng lại ngay sát chỗ cậu đang đứng, nói.

“Lên đường thôi, tới nơi cậu sẽ biết”

Thế là không kịp hỏi gì, Minh cũng đội nón bảo hiểm, leo lên xe, rồ ga chạy theo ông.

Mặt trời dần lên cao.

Hai người vẫn lái xe, rong ruổi qua hết con đường núi, lại đi một đoạn đường quốc lộ, xong rẽ vào lối đi có bảng chỉ dẫn ở trước ghi là ‘Lối đi vào trong Hồ’.

Qua hết đoạn đường đó cậu phát hiện cả hai lại bắt đầu chạy lên dốc cao vào một ngọn núi khác, tuy nhỏ hơn núi Bà nhưng lại lắc léo nhiều đường di chuyển lên núi hơn nhiều.

Dần dần đi sâu vào, từ lúc có người du lịch cho tới thưa dần, đến đoạn chỉ có nhà dân, mà lâu lâu mới thấy.

Cả hai lại chạy tiếp tới một ngôi nhà ven núi, ông bảo cậu dừng lại nhờ người ta cho gửi xe ở đây.
Vì vùng núi này có nhiều người lên tu ẩn nhiều ngày, nên phía dưới núi có nhiều nhà cho gửi xe lại, chỉ cần gửi họ một ít tiền, ông lão cũng quen thuộc vùng này.

Gửi xe xong, hai người bắt đầu leo núi, bắt đầu từ có đường mòn có sẵn, cũng đi qua một hai ngôi chùa, nhưng càng đi càng bắt đầu hoang sơ, càng đi lại càng không có đường sẵn, phải leo trèo nhiều hơn.

May là thể chất của cậu sau khi tu luyện cũng khá hơn lúc trước nhiều, nhưng cũng mệt bở hơi tai, chỉ thấy ông lão vẫn bình thường leo trèo như không có việc gì xảy ra.

Đi phải rất lâu xa, qua khúc eo gập ghềnh của núi, hai người mới đến được vùng bằng phẳng hơn, tuy vẫn rất nhiều cây cối nhưng mà lại đi dễ chịu hơn là leo từ nãy giờ.



Tất nhiên là đoạn đường nãy giờ dừng lại rất nhiều lần, chủ yếu là Minh xin, vì cậu chịu không nổi.

Lúc khởi hành, ban đầu cậu cũng muốn hỏi ông lão, nhưng đi mới phát hiện không có hơi sức đâu mà nói chuyện, chỉ cắm mặt leo núi, cũng không kịp hỏi điều gì.

Mãi đến khi tới đây, chỉ đi được chừng một tí, ông lão đã dừng lại, không đi tiếp.

Cậu vừa thở dốc vừa vịn thân cây kế bên làm điểm tựa, đang định hỏi ông lão thì đã nghe một tiếng nói hùng hồn thanh lãnh sắc bén vang lên.

“Ồ, sư đệ đây mà, vất vả sư đệ đích thân thân chinh đến chốn khỉ ho cò gáy thế này, làm sư huynh thật ngại quá.”

Theo tiếng nói phát ra, cậu nhìn thấy xa xa một người đang đi lại gần.

Cậu để ý mặt ông lão sạm lại, có vẻ kiềm chế điều gì, cậu lúc này tuy có nhiều thắc mắc nhưng cũng không dám mở miệng.

Người tự xưng là sư huynh kia tiến lại gần không thấy ông lão trả lời mình, cũng không nói tiếp, mà quay qua nhìn cậu.

Lúc này Minh cảm giác được đôi mắt của người đó như quét qua toàn bộ người cậu, cậu dường như không thể giấu được điều gì; bỗng điện thoại trong túi rung lên, không hiểu sao khiến cho cậu lại có chút an tâm.

Chỉ tích tắc sau, người đó tự dưng cười thân thiện, nói với cậu.

“Còn không mau chào sư bá đi”

Minh chưa kịp trả lời, thì ông lão đã lên tiếng, giọng lạnh tanh.

“Cậu ấy không phải đệ tử của ta.”

“Ồ không phải đệ tử của sư đệ, lại tu luyện công pháp mà sư đệ trân quý, vậy thì sư huynh phải gọi cậu ta là gì đây?..”

“TÙY PHONG!” – Đột ngột ông lão lớn tiếng cắt lời người kia, người kia chỉ cười cười, nói lại.



“Biết rồi, biết rồi, giỡn một chút mà sư đệ căng thẳng vậy, đúng là không thú vị gì cả”

Đoạn người đó lại nhìn sang cậu nói.

“Sư đệ đã nói rõ hết với ta, đi theo ta nào.”

Nói xong ông ta xoay người bỏ vào rừng cây, Minh mờ mịt nhìn ông lão, mà ông lão cũng chỉ bỏ lại cho cậu một câu, trước khi cất bước đi theo người kia.

“Ông ta là sư huynh của lão, tên Tùy Phong, nói năng điên loạn, tính tình cổ quái, cậu đừng để ý.”

Minh chẳng hiểu sao thấy kỳ quặc vô cùng, ông lão Phương trông cũng phải sáu mươi mấy tuổi có ngoài, mà người đàn ông kia cậu nhìn thoạt chỉ tầm bốn mươi mấy là cùng, vậy mà lại được ông lão xác nhận là sư huynh của ông.

Mà kể không nói tuổi tác, chỉ nói thái độ của hai người cũng bất thường, dường như giữa họ có gì đó, mà Minh lại cũng không dám hỏi.

Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng cậu cũng nhanh chân đi theo.

Vừa đi vừa nghĩ về việc càng lúc cậu càng thấy nguy cơ của sự nhỏ yếu của mình.

Chỉ cần gặp người có tu vi thần thức cao hơn cậu, thì cậu hoàn toàn bị đọc thấy mọi thứ, như một quyển sách mở, ai muốn xem cũng được..

Tất nhiên là người ta sẽ không đọc được Cấu Trúc, nhưng bản thân cậu cũng khó chịu khi người khác dễ dàng biết nội tại của mình thế nào.

Xem ra cậu còn càng cần phải đào sâu tìm hiểu việc này, cậu còn có công pháp của Thổ Công chưa tìm hiểu thấu đáo, mà cậu còn có ông lão Phương đây, cậu có thể hỏi ông về điều này.

Rừng cây im ắng gió lùa, ba thân ảnh từ từ di chuyển mất hút sau những tán cây rậm rạp..

truyện siêu hay :
Bình Luận (0)
Comment