Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 61

.

Sớm đầu ngày, trong rừng cây cối rậm rạp, vốn thanh tĩnh, hôm nay dường như cái không khí êm ả buổi sáng đã bị phá vỡ.

Những tiếng động kỳ lạ vang ra từ mảnh đất trống ở khu nhà gỗ.

Minh đã thức dậy và tập luyện từ khi còn tinh mơ mờ mịt, mặt trời chưa lên phía đằng đông.

Đêm hôm qua khi kiểm tra thông báo từ Cấu Trúc cậu mới phát hiện là thông qua giao đấu với người thanh niên kia, đã tăng cường Diễn Kiếm Thế và Âm Dương Thất Tinh Bộ, khiến cậu nắm vững, cùng đã hoàn toàn bước vào 2 môn tu luyện này, làm Minh cũng nhận ra tầm quan trọng của việc thực chiến thí luyện, cũng làm cậu có chút suy nghĩ tính toán trong lòng.

Thế là làm cậu nóng lòng tu luyện, nhưng sợ làm phiền ông lão và vị sư huynh đáng sợ kia của ông, nên cậu bấm bụng, chợp mắt một chút.

Vừa hửng sáng là cậu đã ra tập dợt ngay, đầu tiên là Diễn Kiếm Thuật.

Trước khi ra ngoài sân tập cậu cũng thông qua đổi 1% quỹ tích, khiến cấp bậc đã tăng thành Luyện Khí tầng 5.

Cầm thanh kiếm gỗ của thầy ông lão, cảm giác thuận tay vô cùng, có lẽ vì thanh kiếm gỗ này cũng là một món đồ vật quyền năng cho nên khi cậu diễn tập, rõ ràng cảm thấy tiến triển cùng ra chiêu thức mạnh hơn tối qua dùng khúc gỗ nhiều.

Những động tác huy kiếm, tạo ra những thế kiếm độc đáo, tuy đơn giản nhưng ẩn ẩn chứa linh lực linh xảo, sắc bén.

Minh cứ đánh đi đánh lại một vòng tất cả các động tác, trau chuốt dần dần từng chút một, cùng với kết hợp khớp vào lộ tuyến vận chuyển linh lực.

Từng thế kiếm từ từ trở nên có hồn, cũng như cậu vung kiếm cũng bắt đầu phát ra những âm thanh như tiếng gió, tuy chỉ là nho nhỏ, nhưng cũng cho cậu thấy bản thân mình có tiến bộ.

Tập cho đến khi cạn linh lực, lại ngồi xuống đọc Thanh Tĩnh Kinh, một cảm giác dễ chịu xâm chiếm toàn thân. Ở nơi rừng núi hoang vu xa nơi con người, dường như linh khí trời đất cũng đậm hơn được một chút, lại càng khiến tốc độ hồi phục của cậu tăng nhanh.

Tới khi mặt trời mắt đầu ló dạng, một thứ năng lượng kỳ lạ nào đó dường như phủ trùm lên toàn bộ sinh linh trên mặt đất nơi ánh sáng chiếu vào, khiến mọi thứ sinh động hẳn lên, tràn ngập sự sống tươi mới.

Minh từ từ mở mắt, linh lực cậu đã khôi phục.

Thế là cậu chuyển sang bài tập tiếp theo, tu luyện bộ pháp.

Sư huynh ông lão ngày hôm qua đã đẽo gỗ làm cho cậu một bao kiếm đơn giản, dạng hộp đựng không có nắp, nhưng có mấu bên trong, dùng để đặt kiếm vào.


Minh cẩn thận đút thanh kiếm gỗ vào hộp đựng đeo sau lưng, xong hết thảy mới đi tới chỗ đồ án hình dấu chân.

Một đồ hình tròn rộng lớn trải ra trước mắt cậu, hít một hơi sâu, định thần.

Minh phóng nhanh vào trong vòng tròn, rồi nhanh như cắt, vận chuyển cước bộ.

Đúng là thực chiến ngày hôm qua đã giúp ích cậu rất nhiều, rút ngắn được thời gian tu luyện, làm cậu hiểu rõ và dung nhập vào bộ pháp hơn.

Minh từ khởi đầu chậm rãi, bước theo vòng to, rồi dần dần thu hẹp vào trong vòng nhỏ, như thể chính giữa không khí có một điểm neo, cả thân hình cậu di chuyển xung quanh, đều đặn, nhanh nhưng không loạn.

Dần dần đẩy lên tốc độ, bước chân thoăn thoắt, biến chuyển không ngừng, thuận kim đồng hồ rồi nghịch chuyển ngược lại.

Cậu càng tập càng hiểu rõ hơn, nhưng mà cậu không làm sao chuyển di vị trí đảo lộn thất tinh đẩu lớn đẩu nhỏ như ông lão được.

Mỗi lần cậu muốn nhảy điểm, thì linh lực trong người cậu lại tán loạn, bước chân trở nên phù phiếm, loạng choạng, không thể liền mạch mà nhảy bước được.

Minh tập đi tập lại mà vẫn không thành công, tới khi cảm thấy đuối sức, mới nhảy ra ngoài vòng.

Cậu nhận ra, mình chỉ mới nắm được căn bản thôi, còn cần phải tiếp tục cố gắng.

Nghĩ thông liền đọc Thanh Tĩnh Kinh hồi phục linh lực, lúc này cậu đã học thuộc lòng bản Kinh này rồi.

Cậu trước đó cũng phát hiện ra, không cần mở Cấu Trúc mà đọc thầm bên ngoài, dường như cũng có một mối dây liên kết, khiến cậu cũng có thể khôi phục linh lực, chỉ có điều là không thể tăng cường năng lượng cho trò chơi.

Muốn tăng năng lượng Cấu Trúc thì cậu phải mở giao diện túi đồ, ấn mở quyển sách chép Kinh ra đọc, cậu nghĩ nó cũng có tác dụng tương tự nếu cầm quyển Kinh thật, nhưng mà quyển Kinh ông lão vẫn giữ, cậu chưa có cơ hội thử nghiệm suy đoán của mình..

Qua một lúc sau, cảm thấy cả người sức sống căng tràn, mới mở mắt ra.

Minh giật mình ông lão đã đứng ở gốc cây bên cạnh cậu từ lúc nào không hay, thấy cậu kết thúc tu luyện, ông mở lời.

“Lão thấy cậu đã nắm được bước thuận dòng của bộ pháp, nhưng đây chỉ là cơ bản nền tảng, cậu còn cần phải biến đổi tương hỗ qua lại âm dương đẩu lớn đẩu nhỏ với nhau, điều này cậu còn phải tập luyện thực chứng thực nghiệm để tự Ngộ ra, điểm này lão không thể giúp, chỉ có thể truyền đạt một ít kinh nghiệm cá nhân cho cậu..”


Nói rồi ông lão bắt đầu giảng giải kinh nghiệm của mình.

Minh nghe say sưa, vừa nghe vừa kiểm chứng lại những vấn đề của bản thân, đúng là có rất nhiều điểm sáng được ông lão giải khai ra làm cậu vui mừng khôn xiết.

Vừa định mở lời cảm ơn ông lão, thì tiếng nói sắc lẹm từ đằng xa truyền tới, khiến lông tóc Minh có chút dựng ngược.

“Không tệ nha, qua thời gian ngắn ngủi như vậy, mà cũng đã bước qua cánh cửa, thật sự nhập môn nha..” – Người đàn ông trong lời nói có chút châm chọc, ông ta nhìn Minh đang ngồi cạnh ông lão thoải mái tới cực điểm, liền nói tiếp.

“Xem ra với tư chất hơn người như cậu đây thì ta phải xem lại cách dạy của mình rồi, như trước đây là không phù hợp với người.. có.. tư.. chất.. cao.. như.. cậu.. nha”

Từng chữ cuối bị nhấn nhá, làm Minh càng cảm thấy nguy cơ, nguy hiểm vồ vập tới mình, vừa tính nhìn sang cầu cứu ông lão, thì đã bị người đàn ông kia phóng tới, nhanh như cắt, lôi cậu đi.

Ông ta túm cậu dễ như túm một con gà trong tay, không đợi cậu nói năng gì thì đã lôi cậu, phóng mất dạng vào rừng cây.

Minh la oai oái, nhưng cảm thấy dường như có một thứ sức mạnh nào đó kiềm giữ cậu, khiến không thể cử động thoải mái vung ra được, chỉ đành nhận mệnh.

Thông qua ánh nhìn, cậu thấy rừng cây vun vút trôi đi trong tầm mắt, thân thể của người thành niên vốn nặng vậy mà bị nhấc lên không trung nhẹ như bông.

Cậu thấy mình càng lúc càng lên cao hơn so với mặt đất, dường như người đàn ông trung niên đang túm cậu phóng lên vách núi.

Gió táp qua mặt, thổi tóc cậu cũng tung bay.

Mãi một lúc sau, cho tới khi chân chạm được đất, cậu mới hoàn hồn, nhận ra nơi mình đang đứng là trên đầu con thác lớn đêm qua.

Tiếng nước rơi xuống bên dưới ầm ầm, cùng tiếng gió vun vút bên tai, tán cây nghiêng ngả, xào xạc hai bên.

Cậu nhìn thấy người đàn ông đang đi tới gần chỗ nước chảy, qua bọt trắng bắn tung tóe, cậu cũng thấy được độ cuốn siết của dòng nước.

Khi chỉ còn cách bề mặt nước một khoảng, người đàn ông dừng lại, quay người quay nhìn cậu, đôi mắt sắc bén, nói, âm thanh hòa lẫn vào tiếng thác nhưng từng chữ một như cắt vào tai cậu.

“Ta đã nói Kiếm không có Kiếm Chiêu, Kiếm không bị trói buộc vào thứ gì, nhưng Kiếm có Kiếm Thế, Kiếm Thế là do Kiếm Tu chưa nắm rõ được ‘Kiếm’ mà bất đắc dĩ tạo ra”


“Kiếm của ta không thể dạy cậu, cậu học được cũng chỉ mang họa vào thân..” – Nói tới đây, chẳng hiểu sao ánh mắt ông ta có chút xa xăm, làm cậu ngạc nhiên không hiểu thấu, chưa suy nghĩ gì, thì ông ta đã tiếp.

“Nhưng có một thức vô danh Kiếm Thế, có thể dạy cậu, gọi vô danh vì ta không biết tên là gì, gọi Kiếm Thế bởi vì Kiếm Tâm cậu hiện không thể nào học được, nên ta phải giảng lược thu nó lại thành Kiếm Thế.”

“Kiếm này chỉ có một Thế.”

Vừa dứt lời, sư huynh ông lão cuối người xuống dùng hai đầu ngón trỏ và ngón giữa chấm xuống mặt đất bùn ẩm ướt kế bên chân ông.

Vừa đứng thẳng người, các ngón tay còn lại khép chặt, ngón trỏ và giữa giữ thẳng, lấy hai ngón tay làm kiếm.

Minh thấy ông từ vị trí đang đứng, bước ra một bước, bước rất chậm, cũng không thấy ông hành động gì khác, ngoài kéo hai ngón tay thay kiếm lại dần về phía sau, theo động tác bước này.

Minh chú tâm quan sát, vì dường như cậu thấy không gian xung quanh đang bị hút vào người ông ấy vậy.

Bước chân rất chậm kia, từ từ đặt xuống đất, ngay khoảnh khắc đó, cậu thấy ông ta biến mất, thậm chí không thể lại tàn ảnh.

Chỉ khi nghe tiếng nói sau lưng đột ngột vang lên, cậu mới biết hiện ông đang đứng sau cậu lúc nào không hay.

“Phàm nhân chỗ hiểm nằm ở Tim cùng Não, tu sĩ tuy có khác biệt, nhưng khu vực Ấn Đường là vô cùng quan trọng phải chú trọng bảo hộ.”

“Kiếm tu không thường dụng kiếm, vì kiếm ra khỏi vỏ phải thấy máu”

“Kiếm tu không dễ ra tay, nhưng ra tay thì phải kết thúc tất cả ngay lập tức”

“Kiếm vừa rồi, cậu thấy rõ được bao nhiêu phần?”

Lời sư huynh ông lão nói ra mới làm cậu hoàn hồn.

Chợt Minh cảm nhận có gì đó ươn ướt trên trán, đưa tay lên sờ hơi nhơm nhớp, nhìn kỹ ra mới thấy rõ không biết tự lúc nào giữa trán mình đã dính một vết bùn..

truyện siêu hay :
Bình Luận (0)
Comment