Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 88

.

Ánh nắng của ngày chiếu len qua khung cửa nơi ban công, tiếng chim hót ríu rít trong vườn, cùng mùi của đất trời buổi sớm được gió quyện vào phòng.

Minh nằm trên giường, mở mắt, nhìn nghiêng ra bên ngoài.

Mọi thứ thật dễ chịu.

Cậu mới ngủ dậy, một giấc ngủ sâu không mộng mị, cả người đầy tràn năng lượng.

Thói quen với tay lấy cái điện thoại bên cạnh, mở ra, thì thấy màn hình đen thui, mới nhớ ra Cấu Trúc đã khởi động lại.

Cậu lại bỏ điện thoại xuống, lắc lắc đầu, ngồi dậy, với lấy dây buộc tóc, cột đại mới tóc dài thành cuộn sau đầu, đứng lên vươn vai, chào đón một ngày mới.

Đúng thật là từ sau hôm qua, buông bỏ được gánh nặng đè nén trong lòng mấy tuần nay, cậu thấy thật nhẹ người, không phải lúc nào cũng có cảm giác bị điều gì đó thúc ép, cùng cảm giác lo lắng luôn luôn.

Minh mỉm cười, ngân nga giai điệu bài hát nào đó bất chợt nảy ra trong đầu, vừa hát thầm vừa bước vào toilet.

Xốc mớ nước lành lạnh lên mặt, cả người như tỉnh hẳn.

Nhìn gương mặt người thanh niên trong gương, nước chảy xuống bết cùng ít tóc mái, khuôn mặt đường nét rõ ràng hơn nhiều sau khi cơ thể xuống đi rất nhiều kí, càng tôn lên đôi mắt sâu của cậu.

Qua tu luyện đúng là cậu thấy mình trẻ ra hẳn, từ da dẻ lúc trước hơi sần, cùng chút sạm, bây giờ chẳng hiểu sao trông như bạch ngọc, lại căng tràn sức sống.

Đúng là chính cậu cũng khó mà nhận ra bản thân mình lúc này.

Minh lắc đầu, lấy bàn chải bắt đầu đánh răng.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cậu cầm lấy ống tròn gỗ để kế bên giường, rồi đi xuống nhà.

Sáng nay ba đã đi làm sớm, ở bếp đã thấy ba làm sẵn đồ ăn cho cậu.

‘Đúng là ở nhà cảm giác thật thoải mái’, vừa cảm thán vừa đi ra sân luyện kiếm bộ, một thói quen thường ngày của cậu.



Những đường kiếm thoăn thoắt trong không gian, kết hợp cùng bộ pháp di chuyển linh hoạt theo cung tròn.

Minh lúc này luyện kiếm đã không phải một sự gấp gáp hay để vì có mục đích như trước, cậu chỉ đơn giản là diễn luyện kiếm bộ mà thôi.

Ấy vậy mà chính trong trạng thái thoải mái, tự nhiên luyện tập này, cậu lại thấy mình ra kiếm cùng cước bộ linh hoạt trôi chảy hơn nhiều, cậu thậm chí không phải cố ý muốn đánh bất kỳ kiếm thế hay bước ra bộ pháp nào.

Mọi thứ cứ tự nhiên như vậy vận hành, cảm giác như gió thổi khiến cây cối chuyển động vậy, một trạng thái vi diệu làm cậu thấy thanh tĩnh trong lòng, lại không khiến cậu say mê vào kiếm bộ mà quên hết tất cả.

Cậu phát hiện mình có thể dừng lại bất kỳ lúc nào, mà không có một sự gượng ép nào cả.

Đánh một hồi, cậu thu công.

Những tàn ảnh trong không gian, mờ mờ ảo ảo, nhanh chóng dung nhập lại nơi một người thanh niên đang đứng thẳng người, tra kiếm lại chiếc hộp đeo đằng sau lưng..

Minh thoải mái, đi vào bếp pha cà phê, trong lúc chờ cà phê nhỏ giọt, cậu cũng tranh thủ ăn sáng.

Vì sáng nay cậu có một nơi muốn đi thử.

..

Sáng thứ bảy, quận cũ thanh bình, Minh lái xe ghé qua miếu Thổ Công, thắp một cây nhang cho ông.

Xuyến Chi đã rời đi từ khuya qua, bắt đầu hành trình của chính bản thân cô. Cậu biết Thổ Công hoàn toàn chân tình vui mừng cho cô, nhưng cậu cũng rõ, ông cũng có những tâm tư sâu kín của mình, ông vốn đã ở tại nơi này quá lâu rồi..

Mà cậu thì cũng không muốn hỏi thăm chuyện cá nhân của riêng ông..

Vừa cắm nhang, cậu vừa trò chuyện với Thổ Công bằng thần thức, từ sau lần hiện thân hôm qua, thái độ của ông với cậu đã thân thiết hơn rất nhiều.

Nói chuyện một lúc, cậu từ biệt Thổ Công, chạy xe xuyên qua lại quận mới tiến vào quận trung tâm, cậu chạy rất nhanh qua khu vực này, vì nơi đây làm cho cậu có một cảm giác không mấy thoải mái trong lòng..

Quận trung tâm lúc nào cũng đông đúc, khách tham quan du lịch nườm nượp, nhất là vào cuối tuần như hôm nay.



Minh chạy qua những con đường lớn, hòa vào cùng dòng xe san sát nhau, hướng đi dẫn tới khu chợ Trung Tâm của quận.

Chợ Trung Tâm thành phố H. là một nơi nổi tiếng về du lịch, không chỉ vì lịch sử hơn cả trăm năm của nó, mà nơi đây còn là nơi buôn bán đa dạng rất nhiều chủng loại hàng hóa, hầu như muốn mua gì trong chợ này cũng đều có thể tìm được.

Minh dừng xe tại cổng chính chợ, nơi có nhiều du khách nước ngoài đang chụp hình.

Cậu không vào trong, mà chỉ đứng ở ngoài quan sát.

Khuôn viên chợ vô cùng lớn, lại nằm ở vị trí đắc địa của trung tâm thành phố, buôn bán sầm uất, người ra kẻ vào luôn luôn từ 4 cửa ở 4 hướng của chợ.

Minh mở âm dương nhãn che giấu dưới mắt kính râm để không gây sự chú ý, nhìn lên tháp đồng hồ ở cổng chính chợ.

Phía trên mặt đồng hồ vốn là một khoảng tường trống, vậy mà lúc này thông qua âm dương nhãn, cậu thấy một dòng chữ viết bằng linh lực hiện lên.

“Buổi họp mặt tu sĩ thường niên đầu năm tổ chức ngày 15 tháng 1, bắt đầu lúc 18 giờ, ở khách sạn Thiên Hoa tọa lạc tại công trường quốc tế”

Minh biết được bí ẩn nơi khu chợ này, vì tối qua lúc đi về, ngang qua ông Nghiêm, chính ông đã truyền âm trong thần thức, nói cho cậu biết.

Thành phố H là một nơi tập hợp nhiều tu Tiên giả của các tông môn dòng phái khác nhau, cũng thường tổ chức những buổi họp mặt, giao lưu trao đổi.

Những vị đứng ra sáng lập nhóm giao lưu tu sĩ này, quyết định lấy cổng chính của chợ Trung Tâm làm điểm ghi lại tin tức thông báo cho những tu sĩ khác biết..

Minh lúc nghe xong cũng rất tò mò, cậu vốn đã muốn tiếp xúc thêm với những tu sĩ ở tại phàm giới này, nên nghe ông Nghiêm nói, liền háo hức nên sáng nay mới đến khu chợ này xem thử.

Xem xong thông báo, suy ngẫm, bây giờ là ngày 7 tháng 1, phải tám ngày nữa buổi họp mặt mới diễn ra, lúc đó Cấu Trúc cũng đã khởi động xong, cậu càng thêm an tâm.

Nghĩ thông suốt đâu đấy, bỗng nhiên cậu lại thấy có chút ‘trống rỗng’, trống rỗng đây không phải nội tâm, mà thật ra là cậu không biết làm gì.

Chuyện tà tu đã được giải quyết, ông lão cùng sư huynh ông cũng đã không còn ở giới này, Xuyến Chi cũng rời đi, mà Cấu Trúc cũng đã khởi động lại, đóng hoàn toàn giao diện, ngay cả các địa điểm tâm linh ở thành phố cậu cũng đã đi hết..

Nhìn qua một lượt, thật đúng là cậu không biết phải làm gì tiếp theo, cũng có chút chán.



Từ lúc tiếp xúc với những huyền bí của thế giới này cậu đã không còn hứng thú chơi game.

Tại sao phải tốn thời gian chơi một game ảo không có tác dụng gì, trong khi cậu đang ‘chơi’ một game ‘thật’?

Thật đến đáng sợ, nhưng cũng chứa đầy bí mật, khiến lúc nào cũng khơi dậy tò mò, cùng niềm hứng thú khám phá của cậu, muốn tìm hiểu, giải khai những điều còn chưa biết..

Bây giờ ‘tạm’ trong tình thế ‘buông tay ra’, không còn bị gì kéo lôi, cậu đúng thật là không biết nên làm gì tiếp.

Minh với tay vào trong túi đeo, thấy hộp thuốc lá, cậu cứ có thói quen từ lâu rồi là hễ khi đầu óc cứng cờ dừng lại, không nghĩ thông suốt điều gì là lại hút thuốc.

Châm lửa, đốt đỏ đầu thuốc, kéo một hơi dài, thả ra những làn khói mờ mờ cuộn xoắn trong không gian.

Tâm trạng cậu có chút yên tĩnh lại.

Trong lúc bỏ lại hộp thuốc vào túi đeo, bỗng tay chạm trúng chiếc hộp giấy đựng bài Tarot, chẳng hiểu sao, có một linh cảm bừng vỡ trong lòng.

Chẳng là suy nghĩ kiếm tiền đã manh nha trong lòng cậu vài tuần nay rồi, chỉ là do có quá nhiều thứ quan trọng hơn phải xử lý nên tạm gác lại một bên.

Bây giờ đã thảnh thơi, cậu có thể đặt trọng tâm vào việc kiếm tiền rồi, vì số tiền dành dụm từ mấy năm đi làm của cậu đã vơi đi rất nhiều rồi.

Vừa hay chạm vào bộ bài Tarot, cùng nhớ lại hôm nay thứ bảy, đột ngột nghĩ đến điều gì, cậu lại cho tay vào túi lấy ra cái điện thoại bấm nhỏ, cũ kỹ, tìm một số điện thoại đã lâu không liên lạc.

Minh cũng có chút đắn đo khi nghe tiếng đầu bên kia vang lên nhạc chờ, nhưng mà cậu hiện chưa suy nghĩ ra cách thức nào khác, cũng đành phải mặt dày tiếp tục.

Chỉ chốc lát, bên kia liền có tiếng một giọng thanh niên vang lên, tiếng sang sảng, nghe đầy năng lượng, xung quanh cũng xôn xao rất nhiều âm thanh hỗn tạp.

“Anh Minh à, lâu lắm rồi anh mới gọi cho em đấy, có việc gì không anh? Hay anh lại nhớ nghề?”

truyện siêu hay :
Bình Luận (0)
Comment