Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian (Dịch)

Chương 152 - Chương 152. Vũ Khí Đang Được Cường Hoá (1)

Chương 152. Vũ khí đang được cường hoá (1)
Chương 152. Vũ khí đang được cường hoá (1)

Dọc theo tuyến đường nơi Tinh Thành ẩn náu, Phong Kỳ nhanh chóng tăng tốc độ đi đường.

Bốn phía xung quanh mặc dù đang bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng bươm bướm nên đã xảy ra rất nhiều sự thay đổi, nhưng hắn vẫn có thể thông qua bầu trời đêm trăng máu, cùng với tầm nhìn của tòa nhà để phán đoán được phương hướng, không đến mức dẫn đến lạc đường.

Lúc này giọng của Lời tự thuật bỗng vang lên trong tâm trí hắn:

[Vũ khí của ngươi đang cảm thấy vô cùng đói khát, rất muốn bổ sung năng lượng, nếu không thì sẽ trở nên vô dụng.]

Lời nhắc nhở của Lời tự thuật khiến hắn sững người, lập tức nhớ ra chuyện bản thân đã hái cho Giác Hút ba cây linh chi vẫn còn được lưu trữ bên trong cơ thể mà vẫn chưa được sử dụng.

Thực ra trong lúc bị Tiểu Hắc truy sát thì đã không còn nhìn thấy tăm hơi của loại quả có màu đỏ rực lửa kia nữa, không biết là đã bị rơi ở chỗ nào rồi.

Hắn lấy ba cây linh chi được cắm trong lồng ngực ra, rồi tự tay đưa tới khóe miệng của Giác Hút nằm ở cánh tay trái.

Giác Hút trong vô thức co rút cái mũi lại rồi ngửi ngửi, sau đó mới há mồm bắt đầu gặm ăn linh chi.

"Có ngon không?”

Nhìn thấy Giác Hút đang mở to miệng ăn linh chi, hắn mỉm cười dò hỏi.

Nhưng Giác Hút cũng không hề để ý tới, hai má phồng lên rồi nhai ngoàm ngoạp trong lúc ăn, cắn lấy cây linh chi vài cái rồi nuốt lấy nuốt để.

Năng lực tiêu hóa mạnh mẽ khiến cho cây linh chi vừa bị nuốt chửng ngay lập tức bị nghiền nát, biến thành năng lượng chảy khắp cơ thể, chỗ phù văn tinh thạch tại cánh tay trái của Giác Hút lúc này bỗng lấp lóe tia sáng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, hắn cảm thấy sự suy đoán của bản thân là hoàn toàn đúng.

Giác Hút kế thừa sức mạnh của Mộc Tinh, có thể nhờ vào việc ăn cái gì đó để có thể tự chữa lành cho thân thể, và cường hóa bản thân.

Chỉ cần tiếp tục vì Giác Hút đi tìm kiếm vật thể ẩn chứa năng lượng, vết thương của Giác Hút sẽ được chữa khỏi trong khoảng thời gian rất ngắn.

Nghĩ đến đây, trong đầu hắn xuất hiện một sự phỏng đoán, thế nên liền mở miệng dò hỏi:

“Lời tự thuật, ngươi nói rằng Giác Hút ăn sinh vật trận địa thì có được hiệu quả y hệt như ăn cây linh chi sao?”

[Chỉ cần năng lực tiêu hóa tốt, ăn khoáng thạch đặc biệt chứa đựng linh khí đều có thể lấy được năng lượng từ trong đó.]

Câu trả lời của Lời tự thuật khiến cho hắn trong phút chốc nghĩ ra được cách mới.

Ngoài việc tìm cây linh chi ra, hắn hoàn toàn có thể dẫn theo Giác Hút đi lấy mạng của những sinh vậy trận địa.

Đến lúc đó hắn sẽ hoàn thành bổ đao hấp thu khí huyết, lấy được năng lực, sau đó mới để Giác Hút nuốt sinh vật trận địa chữa trị vết thương của nó.

Vấn đề duy nhất chính là chỉ cần Giác Hút ra tay, thì việc giết chết các sinh vật trận địa mới có thể dừng lại, hắn muốn hoàn thành bổ đao thật không dễ chút nào.

“Giác Hút, ngươi nghe hiểu ta đang nói gì sao? Đợi đến khi chúng ta săn được sinh vật trận địa, người đánh cho bọn chúng tàn phế rồi chia cho ta một phần máu, được chứ?”

Giác Hút nghe xong, chậm rãi dựa đầu lên cánh tay trái, sau đó nhắm mắt lại.

[Nhìn xem bộ dạng của Giác Hút kìa, ngươi nói thì có vẻ rất hay, nhưng căn bản nó không hề nghe thấy đâu.]

Phong Kỳ: …

Ngẩng đầu nhìn lướt qua mặt trăng máu, hắn tiếp tục lên đường.

Bây giờ Tiểu Hắc vẫn còn đang giao chiến với ác ma đầu dê, chắc là tạm thời không thể đến đây được, cho nên hắn vẫn còn thời gian thăng cấp thực lực của Giác Hút.

Càng đi xa hơn về hướng của Tinh Thành ẩn nấp, xác xuất chạm mặt với sinh vật trận địa sẽ càng thấp, để thu hút sự chú ý của các sinh vật trận địa ven đường, suốt đoạn đường đi hắn luôn lớn tiếng ca hát, muốn dùng âm thanh ấy để hấp dẫn chúng.

Lúc này hắn không còn sợ hãi cánh tay của Giác Hút nữa.

Tới được thế giới trong mộng cảnh tương lai lâu như vậy rồi, hắn từ trước đến nay chưa từng kiêu ngạo như thế.

[Đây gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ngươi càng lúc càng giống với A Hoàng của một ngàn năm trước đây, công dụng của canh Mạnh Bà dường như đã hết, bản thể của ngươi sắp được thức tỉnh rồi.]

Phong Kỳ: …

“Ngươi chờ đó đi, sớm muộn gì ta cũng lôi ngươi ra khỏi cơ thể rồi đánh ngươi một ngàn cái.]

[Ngươi nhìn xem, hướng bên phải cách đó chừng năm mét có một vật thể màu vàng.]

Nghe thấy lời nhắc nhỡ của Lời tự thuật, Phong Kỳ có chút bực mình không khỏi sững sờ, lúc này lập tức nhìn về đoàn vật thể màu vàng cách đó không xa.

Đi đến trước mặt đoàn vật thể đó, hắn ngồi xổm người xuống để quan sát.

“Đó là cái gì vậy?”

[Ngươi lắng nghe, rồi nhìn xem chúng có hợp khẩu vị của ngươi không.]

Nghe thấy những lời này, hắn bỗng nhiên nhận ra được vấn dề, lập tức biểu cảm lúc này trở nên hết sức khó coi.

Hắn vốn cho rằng Lời tự thuật đã phát hiện ra được đồ gì đó ngon lành, không ngờ rằng lại là một cái hố, hắn tin tưởng đến nổi nhém chút nữa thì đã đạp chân đi vào đó rồi.
Hết chương 152.
Bình Luận (1)
Comment
Vua Trò Chơi 4
Vua Trò Chơi
Reader
4 Tháng Trước
Đây là bản novel của bộ "Mạo hiểm giả cuối cùng" à tại bìa nó giống lắm
Trả lời
| 0