Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 102.1 - Chương 102.103

102: Nắm Chặt


Hà Thời Minh còn chưa nằm được bao nhiêu lâu, Lưu Văn Long đã đi vào.

“Chào cậu Hà.

” Lưu Văn Long khách khí chào hỏi với Hà Thời Minh.

Hà Thời Minh đứng lên nói: “Tổng giám đốc Lưu khách khí quá.


“Bây giờ cậu là chủ tịch của khách sạn này, khách khí là điều nên làm.


Lưu Văn Long trả lời.

Hà Thời Minh lắc đầu cười một tiếng, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, hỏi: “Đúng rồi, khách sạn của chúng ta, lợi nhuận mỗi tháng là bao nhiêu?”
“Nói về lợi nhuận, ngoại trừ các khoản chi tiêu ở bên ngoài, lợi nhuận mỗi tháng sấp sỉ khoảng bốn mươi tỷ!” Lưu Văn Long trả lời.

Hà Thời Minh nghe nói như thế, hai mắt lập tức híp lại một cái.

Bốn mươi tỷ?
Một tháng?
Cái này đỉnh vậy!
Tuy rằng lúc trước anh có hơn trăm tỷ, nhưng mà mua biệt thự, sau đó lại mua xe, đã không còn tới một nữa, tiếp đó tới kỳ hẹn giao vàng cũng cần tới một số tiền lớn, đang lo không biết đi đâu để kiếm tiền đây.

“Vậy bây giờ tài sản tự do bên tài vụ có bao nhiêu?” Hà Thời Minh hỏi.


Lương Văn Long cười khan một tiếng nói::Cái này! Cậu Hà, lúc khách sạn chuyển nhượng, tôi đã lấy hết tiền bên trong tài vụ ra, trước mắt tiền trong tài vụ khách sạn là con số không! Mặt khác, còn khoảng một tuần nữa là tới ngày phát tiền lương rồi, đến lúc đó, phải phát hơn mười tỷ tiền lương!”
Hài Thời Minh: “! ”
Anh nhìn Lưu Văn Long một cái thật sâu: “Tổng giám đốc Lưu, chiêu này của ông đỉnh lắm!”
Anh còn tưởng rằng trở thành ông chủ lớn của khách sạn năm sao, tiền lời một tháng phải hơn bốn mươi tỷ, sau này tiền mình có tiêu cũng không hết.

Kết quả, không chỉ không có xu nào, còn phải bỏ vào bên trong hơn mười tỷ.

Lúc trước, anh còn nghĩ Lưu Văn Long là ông chủ của khách sạn, sẽ hết sức quen thuộc với tất cả nghiệp vụ của khách sạn, bảo ông ta tiếp tục quản lý khách sạn, trước mắt là lựa chọn tốt nhất.

Bây giờ xem ra, anh đột nhiên cảm thấy mình có hơi ngây thơ.

Lão già này, sẽ không phải là nghĩ cách lừa mình chứ?
“Tổng giám đốc Hà đừng nóng giận, dù sao cũng là chuyển nhượng khách sạn, tiền bên trong đương nhiên là phải chuyển ra! Tôi đây chỉ là làm việc bình thường mà thôi!” Lưu Văn Long vội vàng giải thích.

Hà Thời Minh khoát tay nói: “Không có việc gì.


Anh đã hiểu hành động của Lưu Văn Long.

Dẫu sao, trước khi bán nhà, cũng phải chuyển hết tất cả đồ ở bên trong ra mà đúng không?
Không thể nào để lại cho chủ nhân tiếp theo.

Lưu Văn Long làm cũng không phải là chuyện xấu, chỉ là khiến anh có cảm giác rất đau trứng mà thôi.

“Cậu Hà, nếu như cậu cần tiền gấp, tôi có thể lấy danh nghĩa cá nhân của tôi đưa cho cậu một phần trước, mười hai mươi tỷ không thành vấn đề!” Lưu Văn Long nói.

Hà Thời Minh khoát tay nói: “Không cần! tiền lương mười mấy tỷ mà thôi, tôi còn không lấy ra nổi ư!” Được rồi, không việc gì rồi, ông đi xuống trước đi.


“Vâng ạ!”
Lưu Văn Long đáp một tiếng, sau đó xoay người rời khỏi nơi này.

Đợi sau khi Lưu Văn Long rời đi, Hà Thời Minh đi đến cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khách sạn Formosa Hotel, cần phải giao cho một người mà mình tin tưởng tới quản lý mới được.

Chỉ là, rốt cuộc là dùng ai đây?
Bên cạnh mình, hình như không có ai ở phương diện này.

Nhậm Lập Cường?
Bảo anh ta đi quản lý một khách sạn năm sao?
Đây tuyệt đối không thể nào.

Không phải là anh không tin tưởng Nhậm Lập Cường, mà là không muốn chôn vùi cái khách sạn này, cho dù anh muốn giúp đỡ Nhậm Lập Cường, cũng không thể nào sắp xếp anh ta đến một vị trí quan trọng như vậy, bởi vì năng lực của anh ta, thật sự là quá có hạn!
Hà Thời Minh suy nghĩ rất lâu, kết quả cũng không tìm được ai thích hợp, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.

Lúc này, Tần Lệ Nhã gọi điện thoại di động tới.

“Anh Hà, tôi đã hẹn Lưu Thái Lai đến đây, đợi lát nữa ông ta sẽ đến!” Tần Lệ Nhã nói.

Hà Thời Minh trả lời: “Được! Tôi sẽ xuống ngay!”
Nói xong, lập tức đi xuống phía dưới.

Đi xuống lầu dưới, Tần Lệ Nhã đã chờ anh ở khu nghỉ ngơi trong đại sảnh khách sạn rồi.

Lúc này, Tần Lệ Nhã đã thay bộ váy dài màu đen vừa mới mặc, đổi thành một bộ trang phục khác, tóc cũng buộc cao, khôi phục lại cảm giác lạnh lùng người sống chớ tiến vào như lúc trước.

“Anh Hà.


Nhìn thấy Hà Thời Minh, Tần Lệ Nhã lập tức tới đón, nhoẻn miệng cười: ‘Lưu Thái Lai vừa gọi điện tới, nói sẽ lập tức tới ngay.


Hà Thời Minh gật đầu nói: “Được, cô né tránh một chút trước đi, tôi tới gặp ông ta trước.


“Được, anh Hà!” Tần Lệ Nhã nói xong, lập tức đi vào bên trong.

Bên này Tần Lệ Nhã vừa mới đi vào, thì một người đàn ông hơn năm mươi tuổi từ bên ngoài liền đi vào, dáng người có hơi mập mạp, Hà Thời Minh nhìn ảnh chụp của ông ta, chính là Lưu Thái Lai.

Lưu Thái Lai đi thẳng tới khu nghỉ ngơi chỗ của Hà Thầy Minh.

Kết quả, cũng không thấy kẻ giật dây Tần Lệ Nhã, chỉ nhìn thấy một mình Hà Thời Minh ngồi ở đó.

Ông ta nhíu mày, lúc đang chuẩn bị rời đi, Hà Thời Minh đột nhiên nói: “Tổng giám đốc Lưu, không ngồi một chút hay sao?”
Lưu Thái Lai nhìn về phía Hà Thời Minh, nhướng mày nói: “Cậu là ai? Không phải tổng giám đốc Tần hẹn gặp tôi ở đây sao? Cô ta đâu?”
“Haha.


Hà Thời Minh cười nói: “Tôi là Hà Thời Minh, ông chủ của khách sạn này.


“Hả?”
Lưu Thái Lai nhướng mày nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm, ông chủ của khách sạn này hẳn phải là Lưu Văn Long chứ?”

Lời vừa dứt, Lưu Văn Long đột nhiên đi tới từ phía sau, bưng một ly cà phê nói: “Cậu Hà, chủ tịch Lưu, mời uống cà phê.


Nói xong, đặt cà phê lên trên bàn, sau đó mỉm cười gật đầu với hai người, rồi rời khỏi nơi này.

Lưu Thái Lai liếc nhìn Hà Thời Minh một cái thật sâu, sau đó ngồi xuống đối diện với Hà Thời Minh, khẽ cười một tiếng nói: “Chủ tịch Hà, rất vui được gặp cậu! Cũng không biết, cậu đợi tôi ở đây là có ý gì?”
Hà Thời Minh khẽ nhấp một ngụm cà phê, đắng toét miệng, vội vàng bỏ xuống, trả lời: “Tôi xuất hiện ở đây, đương nhiên là có chuyện muốn nói với ông.


Nói xong, anh đứng dậy, đi đến bên cạnh của Lưu Thái Lai, ngồi xuống ở bên cạnh ông ta.

Lưu Thái Lai nhướng mày.

Hà Thời Minh không được sự cho phép của ông ta, đã trực tiếp ngồi vào bên cạnh ông ta, khiến ông ta vô cùng không vui.

Nhưng mà ông ta cũng không nói gì, chẳng qua bình tĩnh nói: “Có lời gì thì cứ nói thẳng đi, hoặc là trực tiếp gọi tổng giám đốc Tần ra, chúng tôi cùng trò chuyện.


Hà Thời Minh ngồi vào bên cạnh của Lưu Thái Lai, khẽ cười mốt tiếng nói: “Chuyện của tổng giám đốc Tần đợi một lúc nữa rồi nói sau đi, chuyện mà tôi muốn nói với ông, cũng không phải là chuyện của tổng giám đốc Tần, mà là chuyện của ông!”
“Hả?”
Lưu Thái Lai nhướng mày nói: “Có ý gì? Tôi có chuyện gì?”
Hà Thời Minh cười haha, nhỏ giọng nói: “Ông cảm thấy, người phụ nữ Vương Nhã Chi kia thế nào? Có phải là chơi rất vui hay không?”
Lưu Thái Lai nghe nói như thế, vẻ mặt lập tức cứng lại, nói: “Cậu nói cái gì?”
“Haha.


Hà Thời Minh khẽ cười, nhỏ giọng nói: “Con trai Lưu Vệ Đông của ông, cũng không biết là đã biết chuyện ông với con dâu Vương Nhã Chi của ông chưa?”
Hai mắt Lưu Thái Lai co rụt lại, trầm giọng nói: “Cậu không nên nói lung tung! Cậu nói như vậy là bêu xấu tôi! Cậu như vậy là phỉ báng!”
Hà Thời Minh khoanh tay nói: “Có phải tôi nói lung tung hay không, ông hẳn là rõ ràng nhất! Ông cảm thấy chuyện ông làm sẽ không có ai hay biết ư? Mà vừa vặn, tôi chính là một trong những người biết chuyện, hoặc là, tôi đưa chứng cứ cho Lưu Vệ Đông, xem xem con trai của ông có thể cho là tôi vu oan cho ông hay không nhé?”.

103: Bắt Đầu Mơ Mộng

Tần Lệ Nhã nhận được điện thoại của Hà Thời Minh, trở lại khu nghỉ ngơi.

Kết quả, lúc đến nơi đây, Hà Thời Minh đã không còn ở đây nữa, chỉ có một mình Lưu Thái Lai ở đây.

Thấy cảnh này, Tần Lệ Nhã hơi nhướng mày, trong lòng lập tức đập thình thịch.

Lưu Thái Lai vẫn luôn không coi cô ấy ra gì, nhiều nhất chính là kiếm chút lợi lộc của cô trên đầu môi mà thôi.

Cô ấy cho là Hà Thời Minh ở đây, giúp đỡ thuyết phục Lưu Thái Lai.

Nhưng bây giờ anh đã chạy mất, bảo cô ấy đối phó với Lưu Thái Lai, lần này nên làm cái gì bây giờ?

Nhưng mà đã đến rồi, Tần Lệ Nhã cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, hít sâu một hơi, đang chuẩn bị chào hỏi Lưu Thái Lai thì Lưu Thái Lai cũng đã nhìn thấy cô ấy.

Lập tức, Lưu Thái Lai đột nhiên đứng dậy, nhiệt tình mà khách khí nói: “Chào tổng giám đốc Tần! Nào nào nào ngồi xuống đây!”

Tần Lệ Nhã sửng sốt một chút, vẻ mặt mờ mịt ngồi xuống. Đọc tru????ện ha????, tru???? cập nga???? { T???? u????T????U????????N.VN }

Vừa mới ngồi xuống, còn không chờ Tần Lệ Nhã nói chuyện, Lưu Thái Lai đã lập tức nói: “Tổng giám đốc Tần, sau khi tôi đã suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên đã nghĩ rõ ràng, năng lực làm việc của cô cao hơn rất nhiều so với Tần Thiệu, hơn nữa tổng giám đốc tập đoàn, hợp tác với cô mới phù hợp với quyền lợi của Tập đoàn Thái Lai chúng tôi! Cho nên, tôi đồng ý hợp tác với cô!”

Tần Lệ Nhã: “???”

Chuyện này...

Trời ạ!

Chuyện gì xảy ra thế này?

Cô ấy còn chưa kịp nói câu nào, Lưu Thái Lai đã muốn hợp tác với cô ấy?

Rốt cuộc là Hà Thời Minh đã cho ông ta uống thuốc gì vậy?

“Ông chắc chắn chứ chủ tịch Lưu? Không phải là đang đùa tôi chứ?” Tần Lệ Nhã không xác định hỏi.

Nói chuyện như thế này, sao mà nghe giống như là đang nói đùa thế!

Đây cũng quá ảo đúng không?

“Đương nhiên là chắc chắn rồi!”

Lưu Thái Lai lập tức gật đầu nói: “Nếu như tổng giám đốc Tần không tin, bây giờ tôi viết giấy đảm bảo!”

Nói xong, ông ta tiện tay lấy ra một cây bút máy và giấy ghi chép, viết một tờ giấy cam đoan đưa cho Tần Lệ Nhã, nói tiếp: “Ngày mai tổng giám đốc Tần trực tiếp phái người tới gặp mặt người của tôi là được rồi, thương lượng tiếp cụ thể quá trình hợp tác!”

Tần Lệ Nhã cầm tờ giấy ghi chép, lập tức kích động gật đầu nói: “Được! cảm ơn sự tin tưởng của chủ tịch Lưu!”

“Hợp tác lẫn nhau! Hợp tác cùng có lợi!” Lưu Thái Lai khách khí nói.

Nói xong, vội vàng tạm biệt với Tần Lệ Nhã sau đó rời đi.

Văn phòng lầu một.

Một mình Hà Thời Minh đang ngồi trong văn phòng cắn hạt dưa.

Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên một thông báo tin nhắn.

Vẻ mặt Hà Thời Minh thích thú.

Hệ thống ban thưởng đến rồi!


Xem ra là chuyện của Tần Lệ Nhã và Lưu Thái Lai đã đàm phán thành công!

Nhưng mà, khi anh lấy điện thoại di động ra, sau khi nhìn thấy nội dung ban thưởng lần này, trực tiếp trợn to hai mắt, kinh ngạc thốt lên một tiếng nói: “Cái này...”

Chỉ thấy ở trên màn hình điện thoại di động, hiện ra một thông báo.

[Chúc mừng ký chủ đã tham dự vào sự kiện bên trong tin tức của Tập đoàn Thái Lai, xét thấy biểu hiện rất tốt của ký chủ, hệ thống tặng một cao ốc thương nghiệp Long Đằng! Mời ký chủ nhấn vào nhận lấy!]

Nhìn thấy thông báo này, Hà Thời Minh đã hoàn toàn trợn tròn mắt.

Cao ốc thương nghiệp Long Đằng?

Hệ thống ban thưởng?

Con mẹ nó!

Trực tiếp thưởng cho anh một cao ốc thương nghiệp?

Hơn nữa còn thưởng tòa nhà thương nghiệp Long Đằng?

Đây là cao ốc thương nghiệp nổi tiếng nhất Lâm An đó!

Có thể làm chủ xí nghiệp cao ốc thương nghiệp Long Đằng, toàn bộ đều là các công ty và xí nghiệp nổi tiếng ở thành phố Lâm An, rất nhiều người đã rất vẻ vàng khi có thể làm việc các xí nghiệp Long Đằng.

Thậm chí có thể nói, một nửa lãnh đạo Lâm An, đều tập trung bên trong tòa nhà thương nghiệp Long Đằng!

Phần thưởng này cũng quá ngon lành đúng không!

Giờ khắc này, Hà Thời Minh kích động thiếu chút nữa đã hô to một tiếng “Hệ thống quá đỉnh” rồi!

Lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Tần Lệ Nhã mang theo vẻ mặt hưng phấn từ bên ngoài vọt tới.

Thành công rồi đúng không? Hà Thời Minh cười haha nói.

“Ừm!”

Tần Lệ Nhã vui vẻ chạy tới ôm Hà Thời Minh một cái.

Hà Thời Minh chỉ cảm thấy một làn gió thơm thổi tới, sau đó, ngực cũng có cảm giác giống như là có hai tảng đá mềm mại chạm vào, chạm đến tâm can của Hà Thời Minh run lên, cả người đều cảm thấy phiêu phiêu.

Con mẹ nó!

Cảm giác này...

Cảm giác hoàn toàn khác với lúc nhìn tấm ảnh kia!

Đúng lúc này, cạch.

Cửa mở ra.

Sau đó Lưu Văn Long từ bên ngoài đi vào, cười nói: “Cậu Hà, cậu... Á!

Nói xong, nhìn thấy một màn bên trong, vẻ mặt lập tức cứng đờ.

Con mẹ nó!

Cậu chủ nhỏ này vậy mà đang ôm Tần Lệ Nhã?

Ông chủ quá đỉnh!

Xem ra mình tới không đúng lúc rồi!


“Thật xin lỗi, tạm biệt!”

Nói xong, lại vội vàng chui ra ngoài.

Tần Lệ Nhã nhìn thấy Lưu Văn Long đến, vội vã buông Hà Thời Minh ra.

Hà Thời Minh: “...”

Họ Lưu này, xem ra, mau chóng bảo ông ta cút xéo đi thôi!

Người này, không giữ lại được nữa rồi!

“Thành công rồi! Lưu Thái Lai đã đồng ý hợp tác với tôi rồi!”

Lúc này, Tần Lệ Nhã kích động cầm tờ giấy ghi chú trong tay nói: “Hơn nữa còn trực tiếp viết cho tôi giấy bảo đảm, giống như là sợ tôi đổi ý vậy! Anh đã làm thế nào vậy? Đây cũng quá là lợi hại rồi đúng không?”

Hà Thời Minh vẫn chưa thỏa mãn mà nói: “Khiêm tốn, dựa vào phẩm hạnh mà thôi!”

Làm sao làm được ư?

Đương nhiên là uy hiếp rồi!

Bằng không Lưu Thái Lai sẽ ngoan ngoãn tuân theo ư?

Cho dù trong tay anh không có chứng cứ trực tiếp, nhưng Lưu Thái Lai lại không biết điều đó!

Ông ta không dám mạo hiểm.

Dù sao chuyện này liên quan đến chuyện hạnh phúc cả đời của ông ta, chỉ có thể dựa theo lời nói của Hà Thời Minh, hơn nữa còn không dám làm trái đi chút nào!

“Anh Hà khiêm tốn rồi!”

Gương mặt Tần Lệ Nhã vui vẻ đến đỏ bừng nói: “Hồi nãy lúc thấy Lưu Thái Lai, tôi còn có cảm giác sẽ không đàm phán được, kết quả tôi còn chưa kịp nói gì, ông ta đã chủ động muốn hợp tác với tôi! Anh Hà, thực sự là rất cảm ơn anh! Anh quả thực đã giúp cho tôi một chuyện rất lớn! Tôi cũng không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa!”

Hà Thời Minh ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Không cần phải cảm ơn tôi thế nào đâu, ôm tôi một cái nữa là được rồi.”

“Hả?”

Lông mày Tần Lệ Nhã hơi nhíu lại nói: “Anh Hà vừa mới nói cái gì vậy?”

Hà Thời Minh vội vàng xua hai tay nói: “Không có gì, cô...”

Kết quả lời còn chưa dứt, Tần Lệ Nhã lại dang hai tay lần nữa, nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Thời Minh, nói ra: “Ban nãy anh Hà nói là ôm thêm một cái nữa để bày tỏ sự cảm ơn đúng không?”

Cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng, ngửi được mùi thơm tỏa ra trên người Tần Lệ Nhã, trong đầu không khỏi hiện ra vóc dáng gợi cảm quyến rũ của Tần Lệ Nhã mà mình từng thấy trước đây, sau đó, xấu hổ...”

“Hả?”

Lúc này, Tần Lệ Nhã cũng phát hiện có gì đó không thích hợp, nhướng mày, lập tức lùi về phía sau hai bước, dời tầm mắt xuống dưới.

Sau đó, sắc mặt của cô trong nháy mắt đỏ lên, vội vàng xoay người sang bên cạnh nói: “Anh Hà, anh...”

Cô ôm Hà Thời Minh, thật sự là hoàn toàn tin tưởng và muốn bày tỏ lời cảm ơn với anh!

Dù sao đây đã là lần thứ ba Hà Thời Minh giúp cô, với lại những chuyện này cũng là những chuyện lớn đủ để thay đổi cuộc sống cô, mà cô lại không thể báo đáp, sau đó nghe thấy Hà Thời Minh nói ôm một cái, cô lập tức đi qua ôm anh một cái.

Ai có thể nghĩ tới, cũng chỉ ôm một cái đơn giản như vậy, Hà Thời Minh vậy mà lại có phản ứng lớn như vậy?

Cái tên này hoả khí cũng quá mạnh rồi đúng không?

Bình Luận (0)
Comment