Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 112


Chu Á nghe thấy lời này, trực tiếp một cước đã Triệu Diễm Mẫn ngã trên mặt đất, sau đó nhanh chóng chạy vào bên trong.

Triệu Diễm Mẫn ngã trên mặt đất, giống như một oán phụ nằm trên mặt đất khóc trời đập đất gào khóc lớn.

Hai bảo vệ lập tức nhìn nhau một cái, ngay sau đó đồng thời đi về phía Triệu Diễm Mẫn.

Vừa rồi lúc Hà Thời Minh rời đi, đã nói vô cùng rõ ràng, đừng để những người khác ảnh hưởng tới cao ốc vận hành.

Triệu Diễm Mẫn khóc lóc như thế ở chỗ này, không chỉ ảnh hưởng tới vận hành, hơn nữa sẽ còn ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của cao ốc, nhất định không thể nào để cô ta khóc lóc như thế ở chỗ này.

Hai người trực tiếp kéo Triệu Diễm Mẫn ra ngoài.

Người xung quanh nhìn thấy cảnh này, lập tức cảm thán không thôi.

Vừa rồi bọn họ nghe thấy lời nói của Triệu Diễm Mẫn, cô gái này trước kia là bạn gái của tên mập mạp kia, kết quả đi theo Chu Á lớn hơn cô ta mấy chục tuổi, đá tên mập mạp kia.

Kết quả ngược lại tốt rồi.

Tên mập mạp kia lại là bạn của ông chủ lớn thương mại Long Đằng.

Lần này, có lẽ Chu Á kia hối hận xanh cả ruột rồi nhỉ?
Một bên khác.

Ba người Hà Thời Minh, Vương Kiến Ba và Lưu Danh Thần tiến vào thang máy, mắt thấy cửa thang máy sắp đóng vào.


“Ông chủ Hà, chờ tôi một chút!”
Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, ngay sau đó một cánh tay duỗi vào, chặn cửa thang máy.

Sau đó, Chu Á vẻ mặt lo lắng chui vào từ bên ngoài, sau đó cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Vương Kiến Ba nhìn thấy Chu Á tiến vào, sắc mặt nhất thời tối sầm lại, trầm giọng nói: “Chu Á, anh vào đây làm gì?”
Cậu ta có ấn tượng vô cùng khắc sâu với Chu Á.

Lúc trước chính là người cướp lấy Triệu Diễm Mẫn từ bên người cậu ta, còn hung hăng châm biếm cậu ta mấy câu, lúc trước nếu không phải Hà Thời Minh kéo lại, cậu ta đã trực tiếp ra tay đánh Chu Á một trận.

“Ông chủ Hà thật sự xin lỗi, tôi đã dạy dỗ cẩn thận Triệu Diễm Mẫn! Ông chủ Hà người đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng so đó với ta!” Chu Á cười rạng rỡ nói với Hà Thời Minh.

Đối với Vương Kiến Ba, ông ta cũng đã sớm nhớ rõ.

Hà Thời Minh lắc đầu nói: “Ông dạy dỗ vợ của ông không liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi cũng không muốn quản! Cũng không có cái gì hay ho để mà phải so đo với ông!”
Nói xong, quay đầu nói với Lưu Danh Thần: “Tiền thuê bất động sản Chu Á ở cao ốc Long Đằng là bao nhiêu?”
“Ông chủ Hà, một quý ba tỉ không trăm năm mươi triệu Mặt khác, bất động sản Chu Á đã liên tục khất nợ tiền thuê hai năm.

” Lưu Danh Thần đáp lại.

Hà Thời Minh ừ một tiếng: “Tiền thuê thấp như thế, chúng ta lấy gì để kiếm tiền! Tăng lên gấp đôi đi, một quý sáu tỉ mốt!”
Chu Á nghe nói như thế, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Một quý sáu tỉ mốt?
Tài chính trong tay ông ta không nhiều, cho nên mới khất nợ tiền thuê hai quý không trả!
Bây giờ lại tăng gấp đôi, thế này làm sao mà sống?
Ngoài miệng Hà Thời Minh nói mặc kệ nhưng lại trực tiếp tăng tiền thuê của ông ta, việc này còn khiến người ta tuyệt vọng hơn để ý tới ông ta!
Đúng lúc này, Hà Thời Minh tiếp tục nói: “Đúng rồi, dựa theo hợp đồng thuê cao ốc, khất nợ tiền thuê, có trừng phạt gì?”
“Ông chủ Hà, khất nợ tiền thuê dựa theo giá gốc tiền thuê, mỗi tháng tăng mười phần trăm! Khất nợ thời gian hai quý, cần trả thêm chín tỉ hai tiền thuê!” Lưu Danh Thần trả lời.

Chu Á nghe nói như thế, vẻ mặt giật mình, nhanh chóng nói: “Trước kia tôi từng xin ông chủ trước kia, tiền thuê có thể thanh toán muộn! Không có làm trái tiền thuê!”
Hà Thời Minh lắc đầu nói: “Ông cũng nói là ông chủ trước kia! Cầm kiếm tiền triều, trảm quan đương triều (), ông cảm thấy có khả năng sao? Chín tỉ hai tiền thuê, cộng thêm quý này sáu tỉ mốt! Hy vọng ông có thể nộp lại trong ba ngày! Nếu không thì chuyển ra khỏi cao ốc Long Đằng, làm địa chỉ mới cho công ty lần nữa!”
Lúc này, cửa thang máy mở ra.

Hà Thời Minh trực tiếp đi ra ngoài.

Hai chân Chu Á mềm nhũn, trực tiếp ngồi liệt trong thang máy, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Mười lăm tỉ ba!
Lúc đầu trong tay ông ta đã không có nhiều vốn lưu động như thế, sao có thể lập tức lấy ra nhiều như vậy!
Phút sau, ông ta trực tiếp đứng dậy, tức giận mắng lớn: “Triệu Diễm Mẫn! Mày hại chết ông đây! Ông đây không để yên cho mày!”
Bọn người Hà Thời Minh tiến vào tầng chín mươi chín.

Dưới sự dẫn đầu của Lưu Danh Thần, ba người đi thẳng tới phòng chủ tịch Hà Thời Minh.

Không gian trong phòng chủ tịch rất lớn, chiếm hết một phần ba tầng lâu, phòng nghỉ, văn phòng, phòng họp các kiểu bên trong, đầy đủ mọi thứ.


Nhất là sảnh lớn, diện tích khoảng chừng hơn hai trăm mét vuông, dùng rộng rãi để hình dung thật sự không thể sống động hơn.

Vương Kiến Ba tới phòng nghỉ.

Còn Hà Thời Minh và Lưu Danh Thần thì đi tới văn phòng.

Lúc mới đi vào, Lưu Danh Thần liền nhanh chóng đi pha cà phê cho Hà Thời Minh.

Còn Hà Thời Minh nhìn thoáng qua bốn phía.

Trên vách tường văn phong, treo rất nhiều tranh chữ, Hà Thời Minh không nghiên cứu tranh chữ, nhưng mà trên những tranh chữ này đều có ký tên, có lẽ nhất định rất quý giá.

Sau đó, Hà Thời Minh đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỗ của anh là tầng cao nhất cao ốc Long Đằng, ước chứng cao khoảng ba trăm mét, ở trung tâm Lâm An, đứng ở chỗ này, có thể thu hết nửa thành phố Lâm An vào mắt, không có chút cản trở nào.

Không nói là nơi cao nhất, nhưng nhìn bao quát được phía dưới, cũng không kém bao nhiêu.

Chỉ đứng ở chỗ này, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khí phách!
“Ông chủ Hà, cà phê của anh.


Giọng Lưu Danh Thần kéo lại sự chú ý của Hà Thời Minh.

Anh quay đầu lại, nhận lấy cà phê từ trong tay Lưu Danh Thần, cười khẽ nói: “Cám ơn quản lý Lưu.


Sắc mặt Lưu Danh Thần đang cẩn trọng, nghe thấy Hà Thời Minh nói vậy, suýt chút nữa đặt mông phịch xuống đất, vội vàng nói: “Phục vụ cho ông chủ là bổn phận của chúng tôi, chuyện Chu Á là tôi thất trách, mong ông chủ Hà trách phạt!”
Hà Thời Minh cười nhẹ lắc đầu: “Phạt ông làm gì? Chuyện này đã qua, hơn nữa tôi cũng không để trong lòng, không cần lo lắng.



Nói xong, ngồi xuống trước bàn làm việc, nhấp một ngụm cà phê, gật đầu nói: “Cũng không tệ lắm.


Lưu Danh Thần thấy biểu cảm Hà Thời Minh không giống như tức giận, lúc này mới xem như thở dài một hơi.

Ông ta còn tưởng rằng Hà Thời Minh vì chuyện Chu Á mà nổi giận với mình, muốn phạt ông ta chứ, dọa cho ông ta đổ một lưng mồ hôi lạnh!
Không còn cách nào, gần vua như gần cọp!
Lưu Danh Thần ngồi trên vị trí giám đốc này lâu như thế, biết rõ đạo lý trong này, sơ ý một chút, chính mình liền có khả năng xong đời!.

||||| Truyện đề cử: Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu |||||
Đối diện với ông chủ lớn mới này, Lưu Danh Thần không dám có chút chủ quan.

“Đúng rồi ông chủ Hà, đây là tài liệu chi tiết về công ty và danh sách tài vụ, phiền anh xem qua một chút!”
Nói xong, cầm một phần tài liệu trên bàn công tác qua.

Hà Thời Minh liếc nhìn, ngay sau đó khóe miệng giật một cái.

Còn rất dày, ít nhất trên trăm trang, cái này đoán chừng có thể nhìn tới lúc trời tối.

Anh bưng cà phê, không nhúc nhích văn kiện trên bàn, trực tiếp nói: “Nói cho tôi nghe một chút là được rồi, sau này có thời gian tôi xem dần.


()Cầm kiếm tiền triều, trảm quan đương triều: dùng pháp luật và phương pháp cũ ràng buộc người quản lý hiện tại hoặc xử lý chuyện hiện tại, không biết thay đổi.

.

Bình Luận (0)
Comment