Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 78


“Đương nhiên là thật rồi.”
Cao Phán Phán kích động nhỏ giọng nói: “Tôi cũng coi như có có hiểu biết rộng! Có tiền, khiêm tốn, quan trọng nhất còn là đẹp trai.

Lại còn cao lớn, đợi lúc nữa anh ta quay lại, cô thử xem có thể móc nối được không? Nếu như có thể móc nối với một đại thiếu gia nhà giàu như vậy, nửa đời sau không cần phải suy nghĩ gì nữa rồi.”
Nói xong lại vỗ mông Triệu Phi Nhi một cái.
Trong lòng Triệu Phi Nhi cực kì vui mừng.
Đại thiếu gia siêu cấp nhà giàu như vậy, nếu như cô ta thật sự có thể trèo lên, tuyệt đối có thể giết Hà Thời Minh bất cứ lúc nào.
Đến lúc đó để xem Hà Thời Minh còn đắc ý thế nào trước mặt cô ta nữa.
Lúc hai người đang nói chuyện, một nam một nữ từ bên ngoài đi vào.
Cao Phán Phán sau khi thấy hai người đi vào, hai mặt lập tức sáng lên, chuẩn bị nói chuyện.
Đúng lúc này Triệu Phi Nhi ở bên cạnh đột nhiên kinh ngạc nói: “Hà Thời Minh? Sao anh lại ở đây?”
Cao Phán Phán nghe vậy, kinh ngạc nhìn theo hướng mắt của Triệu Phi Nhi.
Triệu Phi Nhi biết Hà Thời Minh từ lúc nào vậy?
Không thể nào?
Cô ta vốn dĩ còn muốn làm trung gian giới thiệu Triệu Phi Nhi cho Hà Thời Minh, để hai người qua lại với nhau.
Ngoài cửa.

Vừa rồi Hà Thời Minh đang thảo luận chuyện cao ốc với Lương Giai Tuyết, đã nghe thấy tiếng kêu, quay đầu nhìn lại lại kinh ngạc phát hiện ra là bạn gái cũ của anh, Triệu Phi Nhi.
Lúc này cô ta đang mặc bộ quần áo đồng phục của nhân viên bán cao ốc, chiếc túi đồ màu xanh da trời nói rõ, khiến Hà Thời Minh cũng buồn bực.
Triệu Phi Nhi chạy đến đây để làm việc?
Anh đối với Triệu Phi Nhi cũng rất bất lực, người phụ nữ này căn bản cũng không phải người biết điều gì.
Năm đó anh mất bao nhiêu công sức mới được tính là chạm đến tay của Triệu Phi Nhi, bốn năm trời anh lao công khổ sức đi làm thêm nuôi cô ta, nhìn lại Triệu Phi Nhi, cô ta chỉ phụ trách xinh đẹp là được.
Thuê cô ta làm việc, so với việc đi xua vịt còn khó hơn.
“Hai người biết nhau sao?” Lương Giai Tuyết kinh ngạc hỏi.
Cao Phán Phán cũng vội vàng nói: “Phi Nhi, cô có nhận lầm người không vậy? Vị này chính là người tôi vừa nói với cô đó, đại thiếu gia siêu cấp nhà giàu, quen cả chủ tịch đó.”
Cô ta thật sự lo lắng Triệu Phi Nhi không cẩn thận đụng phải Hà Thời Minh.
Đến lúc đó đến cả cô ta cũng xong đời rồi.
“Cái gì!”
Nghe được lời Cao Phán Phán nói, sắc mặt của Triệu Phi Nhi đột nhiên trở nên tái nhợt.
Bạn trai của cô ta, cô ta căn bản không thể nào nhận nhầm.
Chẳng qua là Triệu Phi Nhi vừa nghĩ đến một chuyện, Hà Thời Minh chính là con nhà giau mà Cao Phán Phán vừa nói.
Mới vừa rồi cô còn muốn kết giao với con nhà giàu này, sau đó đi tìm Hà Thời Minh trả thù.
Kết quả con nhà giàu này lại là Hà Thời Minh?
Giờ khắc này Triệu Phi Nhi bỗng nhiên mất hết toàn bộ sức lực phản kháng, cuối cùng cô ta cũng ý thức sâu sắc được, Hà Thời Minh bây giờ đã không còn là Hà Thời Minh lúc trước nữa, anh bây giờ là cành cao cô không thể với tới, trở thành ngưỡng mộ tồn tại trong người người khác.

Chẳng qua là, cô ta vẫn ôm một tia ảo tưởng nói với Hà Thời Minh: “Thời Minh, anh… anh đến tìm em… là đến đưa em về nhà sao? Anh đưa em về có được không?”
Hà Thời Minh nhìn Triệu Phi Nhi đang tràn đầy mong đợi mình mình, trong lòng thở dài.
Triệu Phi Nhi của lúc này, với anh của những năm tháng đó có biết bao nhiêu phần giống nhau chứ.
Năm đó anh cũng nghĩ đủ cách để lấy lòng Triệu Phi Nhi, nghe theo yêu cầu của cô ta mà đi làm, kiếm tiền, chưa bao giờ làm bất kì chuyện gì để chọc giận cô ta, lúc nào cũng mong cô ta có thể vui vẻ.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Chẳng qua là từ đầu đến cuối Triêu Phi Nhi chỉ ở một bên nhìn anh như nhìn một tên ngốc, cuối cùng bỏ rơi anh như bỏ rơi một con chó.
Mãi đến bây giờ, Hà Thời Minh mới hiểu được mình sai ở đâu.
Từ lúc vừa mới bắt đầu anh đặt toàn bộ tâm tư của mình lên người Triệu Phi Nhi, là lúc đó anh đã thua, thua một cách triệt để, cái gì cũng không còn, chỉ còn lại hèn mọn ở trong lòng.
Trong chuyện tình cảm, hai bên thưởng thức lẫn nhau thì mới có thể ở bên cạnh nhau, không một người đàn bà nào lại thích một con chó hèn mọn ở bên cạnh, bởi vì không thưởng thức nổi.
Ngược lại là những chàng trai đẹp trai lại có tiền ở ngoài, đi khắp nơi đi trêu hoa ghẹo nguyệt liếc mắt đưa tình với người khác lại khiến bọn họ rơi vào lưới tình, thậm chí còn chủ động đến khó tin.
Cho nên, dính người nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Hà Thời Minh rút tay khỏi tay tay Triệu Phi Nhi, lắc đầu nói: “Xin lỗi, thật ra tôi cũng không biết cô ở chỗ này.

Tôi tới đây chẳng qua chỉ để giải quyết chút công việc với Lương Giai Tuyết thôi.”
Nói xong, trực tiếp đi thẳng vào bên trong.

Triệu Phi Nhi ngẩn người, chạy thật nhanh đến bên cạnh Hà Thời Minh, trong mắt ngập tràn khẩn cầu: “Hà Thời Minh, em thật sự biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi.

Anh tha thứ cho em lân fnày được không? Em bảo đảm sau này không dám nữa!”
Cô ta thật sự biết sai rồi, sai một cách hồ đồ.
Nếu như thời gian có thể quay lại, cô ta tuyệt đối sẽ không lựa chọn rời khỏi Hà Thời Minh.
Chỉ tiếc là không thể.
Bây giờ cô ta chỉ có thể hi vọng Hà Thời Minh có thể tha thứ cho cô ta, ở bên cạnh cô ta.

Vì chuyện này mà Triệu Phi Nhi không thèm để ý mặt mũi, bây giờ bắt cô ta quỳ xuống liếm chân cạnh anh cũng được.
Chẳng qua là…
Hà Thời Minh lắc đầu một cái: “Làm phiền tránh ra được không?”
“Hà Thời Minh!”
Triệu Phi Nhi kích động nói: “Tôi đã không thèm mặt mũi quỳ xuống trước mặt mọi người xin lỗi anh rồi, rốt cuộc anh muốn gì mới chịu tha thứ cho tôi? Chẳng lẽ phải làm tôi nhục chết anh mới chịu sao? Anh thật sự tuyệt tình như vậy sao?”
Đám người Lương Giai Tuyết và Cao Phán Phán xung quanh chứng kiến cảnh này, nhất thời cũng hiểu được đại khái chuyện này.
Hiển nhiên, Hà Thời Minh lúc trước là bạn trai Triệu Phi Nhi, có điều sau nay đã chia tay, mà nguyên nhân chia tay khả năng rất cao là do Triệu Phi Nhi, nếu không cô ta cũng không điên cuồng xin lỗi như vậy.
Nghĩ đến đây nhiều người cũng thở dài một tiếng.
Mặc dù hai người không quen Hà Thời Minh, cũng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cảm giác Hà Thời Minh đem lại cho bọn họ thật sự rất tốt.
Một thiếu gia con nhà giàu nhưng không hùng hổ dọa người, quen biết thâm sâu với chủ tịch nhưng không khoe khoang ra bên ngoài, lại yên lặng chạy đến đây, đợi bọn họ họp xong mới dùng tốc độ ánh sáng để định phòng.
Tất cả những hành động này đều khiến bọn họ cực kì thoải mái.
Một người đàn ông ưu tú như vậy, người khác cầu còn không được, vậy mà Triệu Phi Nhi lại đẩy anh ra.

Bây giờ rơi vào tỉnh cảnh như vậy cũng không trách người khác được.
Hà Thời Minh hít một hơi thật sau, nói: “Triệu Phi Nhi, cô hẳn nên biết, hai chúng ta không thể nào quay lại được nữa, nếu như cô cho là tôi tuyệt tình, thì cứ coi như tôi tuyệt tình đi.”
Nói xong, quay sang Vương Chí Thừa đang ngẩn người ở một bên, nói: “Quản lý Vương!”
Vương Chí Thừa nghe vậy, lập tức trả thời: “Dạ!”
Vừa rồi ông ta thấy động tĩnh ở bên này, nhưng không dám nói gì, dù sao cũng là chuyện nhà người ta.
Có điều bây giờ Hà Thời Minh gọi ông ta, ông ta làm sao đứng yên nhìn nữa.
Ông ta vội vã chạy đến, nói với Triệu Phi Nhi: “Triệu Phi Nhi, anh Hà đây là nghiệp chủ cực kì tôn quý của chúng ta, không cho phép cô được quấy rầy người ta.”
Mà lúc Vương Chí Thừa đang cản trở Triệu Phi Nhi, Hà Thời Minh quay đầu cùng Lương Giai Tuyết đi vào hành lang dài.
Triệu Phi Nhi đứng tại chỗ, sững sờ nhìn Hà Thời Minh đang đi xa, “Oaaaa” một tiếng, ngồi dưới đất khóc lớn.
“Được rồi, đừng khóc nữa! Theo tôi đến phòng làm việc khóc đi.” Vương Chí Thừa nói.
Nơi này là phòng khách bán cao ốc, bên trong còn có kkhóc nữa đó.
Triệu Phi Nhi nhìn xuyên qua đám nhân viên ở đây, dáng vẻ cũng không giống như vừa khóc lớn.
Nói xong Vương Chí Thừa cho Cao Phán Phán một ánh mắt, kêu hai người đến phòng làm việc, đưa theo Triệu Phi Nhi đến phòng làm việc của giám đốc.
Đợi Triệu Phi Nhi khóc lóc tỷ tê xong, Vương Chí Thừa hít một hơi thật sâu: “Triệu Phi Nhi, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, kết quả đã quậy ra chuyện lớn như vậy, tôi cảm thấy cô không thích hợp với công việc này, cô đi về đi.”
Nói xong lại quay đầu với Cao Phán Phán bên cạnh, nói: “Cao Phán Phán, sau này người như vậy cô cũng không cần giới thiệu nữa.

Trình độ học vấn và khí chất quan trọng, nhưng tư chất với năng lực càng quan trọng hơn.”
"Dạ dạ dạ!" Cao phán phán vội vàng gật đầu..

Bình Luận (0)
Comment