Đây chính là vinh dự hiếm có!
Du Đông Thiên bình tĩnh tỏ vẻ: Ta chỉ học tập theo tiền bối, mỗi nơi ta tới, đều không có chuyện về tay không, chỉ thế thôi.
Gần gũi tin tưởng gì đó... Là do ngươi đã nghĩ nhiều rồi.
Ào ào, Huyết Ma tiện tay vơ một mảng lớn những thứ trân quý nhiều năm của mình, không cần biết đó là thứ gì, cứ liên quan tới Tuyết Phách Nha là đóng vào bao, rồi cho hết vào nhẫn không gian.
“Đại nhân, đây là trà ngài cần, tiểu nhân... Tiểu nhân vô cùng vinh hạnh...” Huyết Ma cúi đầu khom lưng dâng nhẫn không gian lên.
Đao Ma và Kiếm Ma ở bên cạnh đều ghen tị tới đỏ mắt.
Lão đại lại có thể độc chiếm vinh quang hiếm có này!
Bản thân ngươi rất vinh hạnh?
Ai luôn miệng nói huynh đệ ba người?!
Ánh mắt như đao, từng đao từng đao nhìn chằm chằm vào Lão đại.
“Đây là... Đây là một chút tấm lòng của... Ba huynh đệ chúng ta...”
Huyết Ma lắp bắp, lộ ra vẻ mặt nịnh hót, lo lắng lấy lòng Du Đông Thiên, nhưng như thế hắn cũng khó mà quên được tình nghĩa huynh đệ.
Du Đông Thiên tiện tay nhận lấy nhẫn không gian, nhìn thoáng qua, mỉm cười: “Có lòng quá.”
“Tạ ơn đại nhân khen ngợi!”
Cả ba hét lên đầy phấn khích.
“Được rồi, làm cho tốt!”
Du Đông Thiên mỉm cười, rồi đột nhiên thân thể biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Áp lực vô hình tràn ngập trong phòng biến mất một cách khó hiểu, chẳng còn sót lại gì.
Cho đến giờ phút này, cuối cùng tam ma mới thở phào một hơi, ba huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy nỗi sợ không nói nên lời.
Rất khủng bố!
Rất đáng sợ!
Thoát chết trong gang tấc, thật là thoát chết trong gang tấc!
Mãi cho tới khi Du Đông Thiên đã rời đi được mười mấy phút, ba người mới chắc chắn an toàn, mới dám nhúc nhích, mồ hôi lạnh khắp người, cho tới lúc này mới dám xông ra, ba người đều cảm thấy vô lực, mỗi người đều cảm thấy bản thân đã biến thành bùn trong nước lũ, chẳng còn chút sức lực nào.
Tất cả đều nằm ra ghế, thở hổn hển.
Bốn người tiến vào ngồi đợi ở bên cạnh, tất nhiên là bọn họ rất hiểu cảm giác của ba người này nên lẳng lặng ngồi chờ mà không lên tiếng thúc giục.
Sau một hồi lâu, Huyết Ma là người đầu tiên bình tĩnh lại.
Tuy rằng chân còn hơi mềm, nhưng vẫn cố đứng dậy.
“Các vị lãnh đạo...”
“Không dám không dám... Ngươi là ông chủ.”
“Không không không... Ngươi là ‘khâm sai’...”
Mấy người này mặt không biến sắc: “Không không không... Ngàn vạn lần đừng nói như vậy...”
“Khụ khụ, mấy vị... thượng quan, mời đi theo ty chức.”
Huyết Ma đổi lại cách gọi, vẻ mặt ấm áp nở nụ cười lấy lòng.
Bốn người đều lộ ra vẻ mặt sững sờ.
Sao lại là thượng quan, ty chức? Đây là cách gọi gì thế?
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ thật không biết phải gọi như thế nào của Huyết Ma, bọn họ nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng không làm khó hắn nữa.
“Ông chủ Sầm, vị trí làm việc của chúng ta?”
“À à, bên này bên này, trực tiếp ở trong phòng làm việc của ta là được... Đừng khách sáo, mọi người đừng khách sáo, bốn người các ngươi muốn gì cũng được... Cho dù là muốn vợ của ta...”
Sầm Trường Phong dẫn bốn người tới vị trí làm việc một cách nhiệt tình, trực tiếp nhường phòng làm việc của mình – phòng làm việc của ông chủ cho bốn người bọn họ.
Mọi quyền hạn đều được mở ra.
Tất cả các loại mật mã đều được mở ra!
Tất cả các loại... đều được mở ra!
Bốn người này đều là chuyên gia, giờ phút này tất cả bọn họ đều không khách sáo, bắt tay ngay vào công việc, làm việc và hoàn thành công việc một cách nhanh chóng, rồi nhanh chóng rời đi, như thế mới tốt cho cả hai bên.
Cũng chẳng thoải mái gì khi bị ba đại ma đầu ở đây cúng bái như tổ tông...
Huyết Ma khiêm tốn khách sáo đứng thẳng ở bên cạnh, đợi trong chốc lát, nhìn thấy bốn người này không có gì muốn hỏi mình, bèn nhẹ nhàng đóng cửa rồi rời đi.
Với hắn mà nói, biết càng ít mới càng an toàn. Không ai có thể biết, được sống trong bình yên, an nhàn và vui vẻ quan trọng cỡ nào, thoải mái bao nhiêu bằng bọn họ - những lão già đã sống trong bình yên từ rất lâu!
Trở lại phòng trà.
Đao Ma vẫn lộ ra vẻ mặt đỏ bừng, thoạt nhìn rõ ràng vẫn còn có chút phấn chấn.
“Lão đại, ngươi nói xem hiện tại chúng ta có được xem là... Đã được chiêu hàng rồi hay không?” Kiếm Ma có chút kích động.
“Hiện tại, phải chăng chúng ta cũng... Có người hậu thuẫn rồi?” Đao Ma lộ ra vẻ mặt phấn khởi.
Huyết Ma ho khan một tiếng, rụt rè nói: “Sau này mọi người đều phải cẩn trọng hơn từ lời nói tới việc làm, đương nhiên vẫn là ngày thường nên làm cái gì thì làm cái đó, nhưng đừng quên, chúng ta chỉ là cổ đông nhỏ... Bảy mươi phần trăm lợi nhuận ròng đều phải đưa cho Thiên Vương đại nhân, hiểu chưa? Hai người anh em?”
“Hiểu hiểu. Đừng nhắc tới cổ đông gì đó, chúng ta chỉ là ba người làm thuê vui vẻ!”
“Còn về cách nói như chiêu hàng gì đó, cũng đừng nhắc tới nữa. Có thể làm chút chuyện cho Thiên Vương đại nhân vẫn tốt hơn là chiêu hàng gì đó! Lão nhân gia hắn chính là đại nhân vật tận sức vì sự bình yên của đại lục Tinh Hồn, chúng ta có thể xuất lực vì lão nhân gia hắn, đó là vận may trời ban, soi sáng đời sau!” Huyết Ma nói.
“Vâng, vâng, Lão đại nói rất đúng.”
Huyết Ma nói tặng quà là tâm ý của huynh đệ ba người, Đao Ma và Kiếm Ma bất giác đều cảm kích ở trong lòng, khiến tình cảm giữa hai bên càng thêm sâu đậm.
“Nói không chừng, sau này huynh đệ chúng ta, cũng là người lưu lại tiếng thơm muôn đời...” Huyết Ma cảm thán một câu.
Cơ hội trong đời, thật là kỳ diệu.
“Đúng rồi, chúng ta có nên chỉnh lại không khí trên trang web một chút không?”
Kiếm Ma chợt có ý nghĩ kỳ lạ, nói: “Hiện tại, chúng ta đã được coi là người của tổ chức, không thể bẩn thỉu xấu xa giống như trước kia, đúng chứ? Chúng ta phải phát huy năng lượng tích cực, đúng không?”
Hai người Huyết Ma và Đao Ma lộ ra vẻ mặt méo mó.
Những lời này được nói ra từ trong miệng của Kiếm Ma, sao lại kỳ cục như vậy?
Bản thân chúng ta hiểu rõ chuyện nhà mình nhất, một đại ma đầu như ngươi lại muốn phát huy năng lượng tích cực?
“Thiên Vương đại nhân nói là... Nên làm cái gì thì làm cái đó, thế giới ngầm phải tồn tại! Tồn tại giống như sự kỳ vọng, đừng tự ý làm bậy, làm những chuyện vô ích!”
Huyết Ma liếc nhìn Lão Tam bằng ánh mắt cảnh cáo, nói: “Ngươi có hiểu thâm ý trong này không? Đại nhân muốn đúng sai cùng tồn tại, không phải là biến nơi này thành thuận dân chi địa! Hiểu chưa?”