Khoảng thời gian cuối cùng, Tả Tiểu Đa dứt khoát ở luôn trong khoang điều dưỡng, lúc đi ra vác theo cái bụng tròn căng như bụng cóc, nghênh ngang đi ra.
Bắt lấy tay Mục Yên Yên, hai mắt đẫm lệ, đầy lưu luyến.
Tình cảnh này, giống như là sắp phải xa mẹ ruột lên đường đi học đại học vậy.
“Ta không nỡ xa người……”
Nắng mai nhẹ nhàng chiếu rọi trên mặt đất, chiếu vào mặt Tả Tiểu Đa.
Trên gương mặt của thiếu niên đều là chân thành tha thiết không nỡ.
Trong lòng Mục Yên Yên không khỏi mềm nhũn, vỗ vỗ đầu Tả Tiểu Đa, nói: “Về sau lúc rảnh rỗi không có việc gì thì theo chị gái ngươi lại đây chơi, ở phương diện tu hành nếu có cái gì không hiểu, hoặc là hỏi chị ngươi, hoặc là trực tiếp liên hệ ta.”
“Dạ dạ.” Tả Tiểu Đa gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn siêu đáng yêu, làm người nhịn không được càng thêm yêu thích.
Mộng Trầm Ngư đứng ở phía sau theo bản năng trợn trắng mắt, có một loại xúc động muốn mắng hắn giả tạo: Cái miệng đầy ô ngôn uế ngữ, mắng chửi người ta thô tục không chịu nổi, cái tên nhãi kỹ năng hỗn láo đến mãn cấp này, thế là lại còn dám già vờ tỏ ra đáng yêu!
Nhưng sư phụ mình lại dính chiêu mới đau, ngươi nói nàng phải đi đâu nói lí lẽ bây giờ?!
Gương mặt của Tả Tiểu Đa được ánh nắng chiếu rọi, cũng có hơn một nửa chiếu vào trên mặt Mục Yên Yên đối diện, làm gương mặt nàng bừng sáng, diễm lệ.
Tả Tiểu Đa đột nhiên tâm niệm vừa động, theo bản năng đột nhiên đưa mắt nhìn cả ba người phụ nữ này.
Ánh mắt lướt qua, ba người khí tương bất đồng, trong đó khí sắc Tả Tiểu Niệm là xấu nhất, hắc khí kia vẫn chưa tiêu như cũ, lại còn có xu thế càng ngày càng nồng đậm, lại nhìn sang Mục Yên Yên, Tả Tiểu Đa ngạc nhiên phát hiện, khí sắc trên mặt nàng, cũng không tốt hơn Tả Tiểu Niệm bao nhiêu.
Tả Tiểu Đa đang định quan sát khí sắc của Mộng Trầm Ngư nữa, nhưng Mộng Trầm Ngư sớm xoay người sang chỗ khác, hoàn toàn không muốn để ý tới mình.
Không xem cũng không sao, dù sao mấy ngày nay đã sớm xem hết lắm, khí sắc Mộng Trầm Ngư tuy không nguy hiểm bằng Mục Yên Yên và Tả Tiểu Niệm, nhưng cũng là vận đen quấn thân……
Đang lúc định cáo biệt …… Tả Tiểu Đa đột nhiên ôm đầu, vội vàng nuốt một tiếng rên rỉ sắp buột miệng thốt ra vào lại trong bụng.
Đó là một tiếng rên rỉ tràn đầy sảng khoái, tự nhiên không tiện nói ra ngoài, đặc biệt là trước mặt những người này.
Ngọn nguồn của cảm giác sảng khoái ấy, chính là một giọt linh dịch mát lạnh hoàn chỉnh, thoáng như từ không thành có.
Một luồng mát lạnh quen thuộc kia nháy mắt tràn ngập kinh mạch toàn thân, làm kinh mạch toàn thân vốn còn có chút trướng đau, lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Tả Tiểu Đa nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra, trong lòng như đã hiểu ra điều gì——
Hẳn là nhòm người thầy Lưu đã bình an trở lại, bọn họ không sao, đồng thời đại biểu mình đã sửa mệnh thành công, nên mới có một giọt linh dịch mát lạnh được thưởng!
Chẳng qua chuyện này có vẻ mất hơi nhiều thời gian, ước chừng ba ngày mới tính kết thúc, không biết bọn họ rốt cuộc đã trải qua cái gì, thu hoạch như thế nào……
Nhưng mà một giọt linh dịch này, tới cũng thật đúng lúc.
Ta đang muốn xem tướng của Mục Yên Yên.
Lúc trước chỉ còn một nửa giọt nên không nỡ dùng, bây giờ thì……
Tả Tiểu Đa đoán không sai, chỉ tầm mười mấy phút.
Mười người bao gồm cả Lưu Kiếm Thanh đã về tới trường học trong trạng mệt mỏi, vội vàng đi thẳng tới văn phòng của thầy Tần.
“Lão Tần.”
Hình tượng của Lưu Kiếm Thanh không được tốt cho lắm, râu quai nón trên mặt đã bị cháy hết, hơn nữa trên mặt còn có sẹo, tình trạng của chín người anh em của hắn cũng không được tốt cho lắm, tất cả đều bị thương, nhưng tinh thần của mười người này lại vô cùng phấn chấn, dường như thương tích và mệt mỏi cũng chẳng khiến họ suy sụp chút nào.
Lý do khiến họ phấn chấn rất đơn giản, đó là vì chuyến này bọn họ có thu hoạch rất lớn, vượt xa sức tưởng tượng.
“Các ngươi trở về rồi đấy à? Tốt quá rồi!”
Cuối cùng Tần Phương Dương đã có thể yên tâm rồi.
“Trở về rồi, còn chưa tới chỗ hiệu trưởng, đã đi thẳng tới đây báo bình an với ngươi.”
Lưu Kiếm Thanh vẻ mặt mỏi mệt, nói: “Học sinh của ngươi đâu, mời hắn tới đây trò chuyện đi! Chúng ta muốn cảm ơn hắn.”
“Phải đợi vài ngày nữa mới gặp được hắn, trong nhà hắn có chút chuyện nên đã xin nghỉ rồi.”
Tần Phương Dương nói: “Lần này thu hoạch thế nào?”
“Lần này thu hoạch tốt, đoán chừng có thể khiến mấy người hậu cần bên kia bận rộn trong hai tháng.” Lưu Kiếm Thanh cười lớn.
“Các ngươi bình an trở về là tin tốt, thu hoạch được nhiều cũng là tin tốt, nhưng ta có một tin xấu muốn nói cho ngươi...”
Vẻ mặt của Tần Phương Dương rất nghiêm trọng: “Trong mấy ngày nay... Phàm là các đội ngũ mạo hiểm đi ra ngoài thành, cho dù đó là đội ngũ của các trường học khác, hay là bang phái tư nhân, đoàn đội lớn do các tập đoàn tài chính thành lập, cùng với rất nhiều tổ chức nhỏ của tư nhân...”
Mười người bao gồm cả Lưu Kiếm Thanh vẻ mặt đều trở nên căng thẳng khi nghe Tần Phương Dương nói như vậy: “Sao vậy? Xảy ra chuyện bất ngờ gì sao?”
“Thành nam, thành tây, thành đông... những đội ngũ đi ba hướng này, gần như toàn quân bị diệt, có rất ít người còn sống sót... Theo như tin tức xác nhận được gửi về, đã có bảy trăm ba mươi lăm người... Xác nhận gặp nạn!”
“Bảy trăm ba mươi lăm!?”
Mười người bị tin tức chấn động này làm cho mông muội, cùng mở to hai mắt nhìn, với vẻ không dám tin.
Toàn bộ thành Phượng Hoàng tổng cộng có bao nhiêu người đi tìm bảo vật?
“Vậy... Vương Phi Long thì sao? Các anh em trong đội Phi Long của hắn thì sao?” Giọng của Lưu Kiếm Thanh trở nên khàn khàn, hỏi trong hy vọng.
“Tin xấu mà ta nói, chính là đội Phi Long của Vương Phi Long.”
Tần Phương Dương vỗ vai Lưu Kiếm Thanh, đau lòng nói: “Nén bi thương... Thi thể của bọn họ, hai mươi lăm người đều đã được tìm thấy, cũng may tất cả đều chết rất nhanh, không phải chịu nhiều giày vò.
Sau khi nghe lời này, thân hình cao lớn của Lưu Kiếm Thanh lảo đảo, đột nhiên cúi đầu.
Nhưng hai hàng nước mắt vẫn trào ra, thi nhau rơi xuống đất.
Chín anh em còn lại không hẹn mà cùng cúi đầu.