Tính tình của Tả Tiểu Đa, từ trước đến nay ngoài lúc xem tướng số, kiếm điểm khí vận, thì chẳng chịu nói nhiều dù chỉ một chữ.
Nhưng trên mạng có hàng tá tên trẻ trâu nói hắn tàn nhẫn, người ta có nói gì đâu mà ngươi cũng giết…
Cho nên tác giả viết sách anh tuấn mượn cơ hội này để nghi ngơi một thời gian.
Soạt soạt soạt…
Vượt qua dự kiến của Tả Tiểu Đa, một lát sau, có liên tiếp ba mươi, bốn mươi người lần lượt hạ xuống.
Những người này sau khi hạ xuống, đều tỏa ra cương khí khắp bốn phía, bảo vệ bản thân; sau đó đao kiếm ra khỏi vỏ, giơ lên trước ngực, chuẩn bị kỹ càng những gì cần chuẩn bị khi xuất kích, sau đó tản khí cơ ra, ai cũng đánh dấu những người khác bằng khí cơ của mình, tránh cho bản thân đột nhiên bị tập kích.
Sau đó dồn lực vào chân, làm chấn động mặt đất trong năm mét trước khi hạ xuống, để đảm bảo rằng dưới chân không có độc trùng, ám khí, đồng thời cũng nín thở, để tránh vô tình hít phải khí độc gì đó.
Tả Tiểu Đa nhìn thấy rất rõ ràng, mấy người này, ai ai cũng đều ngậm miệng, nhưng bên má lại hơi nhô lên.
Nếu đoán không sai, thì trong miệng những người này đều có linh đan, hơn nữa còn có hơn một viên, chắc là một viên Giải Độc Đan, một viên Nội Thương Dược, một viên đan dược bổ sung linh lực, càng nhiều càng tốt, ít có ai bủn xỉn.
Tả Tiểu Đa thấy thế không khỏi thất vọng hoàn toàn, đây là ba mươi, bốn mươi tên già đời tới không thể già đời hơn á!
Mấy thằng cha này, cũng quý cái cái mạng nhỏ của mình quá nhỉ!
Liếc mắt là nhìn ra được tên nào cũng có tu vi thâm hậu… Đánh lén bằng ám khí cũng chắc chắn không được, chỉ dựa vào kiếm pháp cũng không thắng được nhiều người như thế này. Nếu dùng cực đoan chùy pháp, có lẽ có thể bắt được nhưng muốn tiêu diệt hế thì lại không đủ sức.
Mà đại chùy này của hắn, là thứ tuyệt đối không thể để lộ ra, để lộ nó ở nơi này, không đáng…
Như vậy, ta đợi ở chỗ này chính là một sự sai lầm!
“Là dấu vết đánh nhau của Viêm Dương Chân Kinh.” Bên ngoài có một người nhẹ giọng nói, cẩn thận quan sát xung quanh.
“Đúng vậy, đúng là vết tích Viêm Kình của Viêm Dương Chân Kinh, còn có dấu vết đánh nhau của binh khí hạng nặng.”
Một người cầm mảnh nhỏ của thiết trùy rơi trên mặt đất: “Mảnh vỡ nặng, còn rất mới, lóe sáng.”
“Bên này có dấu chân của bốn người.”
Có một người nhanh chóng xem xét bốn phía: “Dấu chân khác nhau, hướng mũi chân lại giống nhau, bốn người này chắc là đồng hành.”
“Bên này có một người.”
“Không đúng. Chắc là hai người… Ngươi nhìn bên này xem, có một dấu chân khác hoàn toàn, nhưng mà, chỉ là dấu chân giẫm nhẹ lên, cũng không để lộ, loại tình huống này, hẳn là… Chỉ là trong lúc chiến đấu… Lúc dùng sức quá lớn xoay một chút.”
Một người khác nhìn về phương vị kia, phân tích một cách nghiêm túc: “Cái xoay này đã phá hủy dấu chân, thoạt nhìn giống như không có người tới nơi này, thực ra lại đang giấu đầu lòi đuôi!”
Mười người tới cùng nhìn qua, nhìn dấu chân trên mặt đất, sắc mặt ai nấy đều nặng nề.
“Người có Viêm Dương Chân Kinh đích xác là đã ra tay, nhưng một người ẩn nấp khác mới là chủ lực, nói cách khác, phía Tả Tiểu Đa, ngoài bản thân Tả Tiểu Đa ra, còn có một trợ thủ của hắn nữa, một trợ thủ thực lực vượt xa Tả Tiểu Đa!”
“Mấu chốt của trận này, chính là người ẩn nấp kia, lúc bốn người đối phương cùng xông lên, ra tay một đòn đánh chết bốn người này trong thời gian rất ngắn, còn thu mất thi thể, xử lý qua một ít dấu vết, có ý đồ xóa đi chứng cứ về sự tồn tại của hắn.”
“Chậc chậc, cái tên này xảo trá thật, thế mà lại còn chiêu này, muốn chơi đểu bọn ta? Không thể không nói rằng, nghĩ nhiều rồi.”
Một người mặt mày nặng nề, thản nhiên nói: “Các vị, với những manh mối hiện giờ có thể phán đoán đoán được, bên Tả Tiểu Đa… Ít nhất thì cũng có hai người đồng hành, mới phù hợp với hiện trạng, hoặc là nói, cũng chỉ có kẻ đó là ra tay, còn có những kẻ khác nữa hay không, thì còn chưa xác định chính xác được, không thể lơi là.”
“Vậy mới hợp lý, một cục cưng bảo bối như Tả Tiểu Đa, Cao Võ Tiềm Long làm sao sẽ không phái người đi theo bảo vệ? Hướng đi của chúng ta rõ ràng như thế, bọn họ đương nhiên là phải hội hợp với Tả Tiểu Đa!”
“Xem tình huống này, chắc là bốn tên xui xẻo này, trong lúc ngẫu nhiên phát hiện được Tả Tiểu Đa, lại ngây thơ nghĩ rằng Tả Tiểu Đa chỉ có một người thật, ra tay mù quáng, đáng tiếc bọn họ vội vàng xông lên, vừa đánh đã bị người ta làm thịt… Khà khà…”
Một người cười trên nỗi đau của người khác: “May có đám này dò đường hộ chúng ta, nếu không, chưa chắc chúng ta đã biết.”
“Nói vậy cũng đúng.”
Một người khác nói: “Có thể tới được nơi này, thực lực tu vi ít nhất cũng có Anh Biến cảnh đổ lên… Mà bốn người như này, bị giết trong nháy mắt… Ở đây, ai có thể làm được?”
Trên mặt hơn hai mươi người tới đều toát ra vẻ bễ nghễ.
Thực hiển nhiên, những người này đều có thể làm được.
“Động tĩnh nãy đã cho thấy, Tả Tiểu Đa đang ở gần đây, chỉ bằng một hậu sinh vãn bối tu vi Thai Tức cảnh như hắn, tuyệt đối không chạy xa được!”
“Điểm này là chắc chắn không sai.”
“Ơ…”
Bống nhiên có một người ơ nhẹ một tiếng.
Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy ớn lạnh trong lòng, một cảm giác nguy hiểm cực kỳ chợt dâng lên trong lòng hắn.
Vừa cảm thấy vậy, Tả Tiểu Đa đột nhiên thi triển Thiên Cân Trụy, cả người thoắt cái tụt từ trong hốc cây xuống địa đạo dài trăm mét bên dưới!
Trong nháy mắt, khói bụi ngập tràn!
Gần như là cùng lúc đó, một tiếng nổ vang lên, trên mặt đất bị đập ra một cái hố to, cái cây lớn mà Tả Tiểu Đa ẩn nấp kia, bị đập thành bột mịn!
Có hai người nhanh như tia chớp xông thẳng vào trong địa đạo, không có chút cố kỵ nào!
Động tác của bọn họ, không kịp báo trước với người khác, mà bọn họ cũng sẽ không thông báo.
Tất cả biến cố tới quá nhanh, tai họa quá kề cận, cho dù Tả Tiểu Đa ứng biến cực kỳ nhanh, nhưng vẫn bị hai người đuổi sát phía sau.
Ở trong hầm ngầm Tả Tiểu Đa không thể không ra tay, hắn im lìm không lên tiếng, ầm.
Ném mạnh một chùy ra!
Coong!
Tia lửa văng tung tóe khắp nơi!
Người đi đầu vung đao chem mạnh vào đại chùy.
Tả Tiểu Đa cảm thấy ngực đau như bị sét đánh, một búng máu suýt nữa trào ra, lại bị hắn nuốt vào, cả người như tia chớp bay ra ngoài.