Giờ này khắc này, nơi đây đã tụ tập mấy ngàn tên liều mạng, nhưng mọi người hiển nhiên là khâm phục những người giờ phút này còn đang ở trong sương mù dày đặc từ tận đáy lòng.
So với các ngươi, bọn ta sao có thể được coi là kẻ liều mạng chứ!
Các ngươi mới là!
Thà chiến đấu ở trong bầu không khí độc chướng giống như thực chất này, cũng muốn dành được thứ tốt!
Tinh thần liều mạng này…
Chậc chậc chậc, đáng để học tập!
Nhưng mà… Cho dù các ngươi lấy được đầu của Tả Tiểu Đa, nhưng chính các ngươi, có thể sống để trở ra sao?
Cho dù ra được, có thể sống tiếp được sao?
Cơn lốc vù vù không ngừng thổi vào, nó tập hợp lực lượng to lớn của ít nhất bốn, năm ngàn cao thủ, đã lớn tới một mức độ nhất định.
Mất khoảng ba mươi mấy phút, tất cả độc chướng trong Độc Vụ Cốc đã bị thôi bay hết, tất cả những khí độc đó đều bị đưa lên chín tầng mây…
Có thể thấy được, những độc chướng đó chắc chắn sẽ biến thành mây trôi, một trận mưa to kịch độc, không biết là sẽ đổ xuống ở nơi nào.
Nếu tới trên bầu trời thành thị, vậy thì hậu quả… Không dám tưởng tượng.
Nhưng mà bây giờ bọn họ căn bản là không nghĩ tới những điều này.
Chỉ có Triển Tiểu Phi của Cao Võ Tiềm Long đang gọi điện thoại thông báo theo lời phân phó của Diệp Trường Thanh: “Bộ trưởng Nam, nơi này có độc chướng ngợp trời, bị trận gió thổi bay thẳng lên trời cao… Sợ là sẽ biến thành mây trôi, biến thành trận mưa kịch độc… Mong Bộ trưởng Nam hãy báo với người thủ hộ ở các thành phố lớn. Một khi phát hiện loại mây trôi này, phải lập tức dùng lực lượng của vòng bảo vệ xua đám mây này ra hoang nguyên…”
……
Độc chướng còn đang được sinh ra từ trong Độc Vụ Cốc, nhưng một lượng lớn độc chướng đã không còn, ít nhất thì sẽ không tạo ra uy hiếp gì cho những người trước mắt này.
Bọn họ vội vàng, đồng loạt ngậm Giải Độc Đan, ùa vào trong cốc.
Đặc biệt là người của Cao Võ Tiềm Long, vào đầu tiên!
Nhưng vừa vọt vào, chưa đi được mấy bước, bọn họ lại đồng thời dừng bước!
Khi bọn họ nhìn thấy một màn trước mắt này, đều cảm thấy hoảng sợ.
Thấy con rết bao giờ chưa?
Thấy rồi!
Thế… Thấy con rết nào to như một tòa nhà bao giờ chưa?
Chỗ ta đang ở có, ở ngay trước mắt ta, hưng phấn quá… Mới là lạ!
Diệp Trường Thanh đưa mắt nhìn khắp nơi, tìm trong mấy chục bộ thi thể.
Đừng có Tả Tiểu Đa!
Tuyệt đối đừng có Tả Tiểu Đa ở trong đó!
Tuyệt đối đừng!
“Đừng tìm nữa, chỗ này không có tên nhóc kia đâu.”
Văn Hành Thiên nhếch miệng, truyền âm tới tai Diệp Trường Thanh: “Tình hình bây giờ rất rõ ràng, chắc chắn là tên nhóc kia gài bẫy, dẫn dụ mấy kẻ truy sát hắn tới đây làm đồ ăn cho con rết này…”
“Vụ nổ mạnh ban nãy, nếu ta không đoán sai, thì đó chính là số vũ khí nóng mà cuối cùng ngươi cho hắn, cũng chính là những quả mìn đó…”
Văn Hành Thiên giơ ngón tay cái lên: “Lão đại, hôm nay ta mới xem như là phục ngươi một cách chân chính! Ngươi quả thật là biết cách sử dụng hết tài năng của con người, phát huy hết tác dụng của đồ vật! Ngay cả điểm này cũng có thể nghĩ tới trước… Thật là… Bội phục!”
Khóe miệng Diệp Trường Thanh co quắp theo bản năng.
Lời này thật có lý.
Nhưng sự thật là… Thực ra lúc ta đưa mìn cho hắn cũng chưa nghĩ tới chiêu này…
Nếu như lấy mìn làm mồi dẫn thật thì Tả Tiểu Đa chắc chắn không bị sao —— không có kẻ chôn mìn nào mà lại ở lại đó để chờ bị nổ cả.
Trong lòng bỗng thả lỏng, cười nói: “Cái thằng nhãi ranh khốn nạn này, quỷ quái thật!”
Đúng lúc này, vang lên một tiếng kêu kinh hoảng đầy thê lương: “Lão tam!!”
Bọn họ đều nhìn thấy, con rết khủng bố kia vây thành một vòng lớn, mà trong vòng lớn đó, còn có bốn người vẻ mặt đầy tuyệt vọng!
Trong tay mấy người này còn cầm binh khí, nhìn thì như vẫn còn sức sống, nhưng ai cũng đều nhìn ra được.
Bốn người này xong rồi, không hề có hy vọng sống sót nào!
Mà ban nãy, người hoảng sợ kêu lên đó là lão đại của Hoàng Tuyền Tam Quỷ, Điếu Tử Quỷ!
Giờ phút này, Điếu Tử Quỷ và Yểm Tử Quỷ, run rẩy cả người, họ nhìn chằm chằm vào Ngã Tử Quỷ đang bị nhốt trong vòng tròn lớn của con rết với ánh mắt không thể tin được.
Trong ánh mắt họ đều là sự đau xót.
“Đừng qua đây!”
Ngã Tử Quỷ hô to đầy nghiêm nghị: “Ta đã không xong rồi! Các ngươi tuyệt đối đừng tới đây! Trong người ta có độc rết, đã xâm nhập vào tâm mạch, ngấm vào lục phủ ngũ tạng… Cho dù có cứu ta ra, ta cũng không sống được…”
“Đại ca, nhị ca, chuyện sau đó, xin phó thác lại cho các ngươi!”
Giọng Ngã Tử Quỷ chứa đầy bi thương, vọng lại từ xa.
Giờ phút này, ba người khác cũng đã bị nhận ra, sau đó vang lên một loạt tiếng kinh hô.
Tiếng kêu đầu bên kia cũng đã hấp dẫn sự chú ý của con rết lớn, ngay sau đó con rết lớn này đứng thẳng người, cao bằng tòa nhà ba tầng, ánh mắt hung ác nhìn chăm chú vào đám người phương xa.
Tinh thần lực tản ra, lời nói ra có hơi khó hiểu, giống như người nói lắp không hay nói chuyện: “… Đây là… Kết cục… Trêu chọc… bổn vương…”
“… Kết cục…”
“… Cục…”
Có vẻ như con rết khổng lồ này cảm thấy lời nó nói không lưu loát, không đủ sức uy hiếp, rồi lại còn chủ động tạo ra hai đoạn âm vọng lại.
Ý là dãy núi này cũng vọng lại tiếng cho bổn vương, ta trâu bò lắm đúng không?!
Con rết lớn vươn thẳng cổ và nửa người trên lên, nhìn đám nhân loại kiến hôi trước mắt này với vẻ bễ nghễ hãnh diện.
Hừ, ở trong khu vực này, bổn vương là duy ngã độc tôn!
Từng luồng độc chướng xanh lè trào ra dày đặc từ trong miệng, cả người của con rết, lượn lờ bay lên trời…
Ánh mắt của Điếu Tử Quỷ và Yểm Tử Quỷ chứa đầy lo lắng và bi thương, lòng như bị dao cắt.
Nhìn anh em của chính mình sắp phải ngã xuống trong tuyệt cảnh, loại cảm giác bất lực này muốn làm cho con người ta nổi điên!
Giọng của Ngã Tử Quỷ tràn đầy oán độc truyền tới: “Đại ca, nhị ca, các ngươi phải cần thận, mọi người ở đây, cũng cần phải cẩn thận… Tất cả những mọi thứ đều là bẫy rập mà cái tên tiểu quỷ đáng giận kia, cái tên khốn nạn Tả Tiểu Đa kia bố trí!”
“Là tên khốn nạn kia, bố trí bẫy rập hiểm ác, dụ bọn ta tới đây… Dụ bọn ta đánh với Rết Vương!”
“Đại ca, nhị ca, cái tên khốn kiếp này lòng dạ ác độc, đê tiện vô sỉ, quỷ kế đa đoan, các ngươi nhất định phải cẩn thận đó!”