Hắn lần này đã đường hoàng hóa trang, đội tóc giả hoa râm, khom người đi ra, trông giống như một ông già đang tuổi già sức yếu gần đất xa trời, một đường đi ra ngoài mấy trăm dặm vẫn gió êm sóng lặng.
Tuy rằng trong mấy trăm dặm này có trận chiến, nguyên nhân của những trận chiến có điều những trận chiến này nguyên nhân xảy ra đều là có kẻ bắt nạt lão già, dùng vũ lực, ép buộc, nhưng mấy tên rác rưởi không có tiền đồ như vậy bắt nạt một lão nhân gia?
Bị Tả Tiểu Đa ngược lại dùng vũ lực, ép buộc đã thu hoạch được thêm sáu chiếc nhẫn không gian.
Một trăm ba mươi lăm cái.
Vô cùng thích chí.
Thật tiếc là vì che giấu thân phận của mình mà không thể coi tướng, cũng không có điểm khí vận, xem như có hơi tiếc nuối. Dù hóa trang kỹ càng nhưng trong lòng Tả Tiểu Đa cũng nắm được tình hình.
Nội tình tu vi của bản thân căn bản không thể che giấu được người, chỉ cần có người lấy tu vi làm điểm chú ý, ngay lập tức có thể nhận ra.
Giữa một nhóm người tu vi cao giai, cảnh giới Thai Tức tép riu của chính mình chói lọi như một ngọn hải đăng.
Nhưng Ngô Công Cốc phía sau hắn nhất định không thể quay lại, hai bên trái phải đều tu luyện giả cao thâm trấn thủ, mà bên kia vừa mới bị chính mình làm sụp đổ, hiện tại chỉ còn cách mạo hiểm, trước tiên rời khỏi đây đi rồi nói. Bây giờ tất cả mọi người đều chú ý tới địa đạo, lại đào địa đạo đi, tốn sức không nói, còn rất dễ dàng bị người khác chặn lại hang ổ... Đương nhiên Tả Tiểu Đa phải thay đổi chiến lược của mình!
“Tùy cơ ứng biến, cơ biến chồng chất. Nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất. Lúc tất cả mọi người đều không ngờ tới ta chạm đất, ta lại ở trên mặt đất nghênh ngang. Đây được gọi là binh pháp! Hiểu không Long Long?”
Tả Tiểu Đa Rất có chút lên mặt đắc chí.
Cảm thấy rằng bản thân đã trở thành một đời quân sư tài ba, lợi hại đến như thế.
Tiểu Long trợn tròn mắt, thực sự chẳng còn sức để mà than thở.
Chỉ là binh pháp của ngươi... hoàn toàn bị người xem như một con thỏ mà săn đuổi. Tả Tiểu Đa tính toán.
Chỉ cần lật ngược đỉnh núi trước mặt và tiến về phía trước, chính là lãnh địa của Hổ Vương và Xà Vương.
...
Bây giờ cũng chỉ có người ở bên đó la tương đối ít.
Chính là căn cứ vào lý do này mà Tả Tiểu Đa mới làm như vậy.
Cuồng phong, qua đỉnh núi, hắn liền phóng nhanh một đường, trực tiếp dùng Thiên Nguyên Độn, một đường xông vào trong phạm vi lân cận của Hổ Vương.
Nói là phạm vi thế lực của Hổ Vương, nhưng kỳ thực cách xa lãnh địa thực sự của Hổ Vương hàng trăm dặm.
Đây là khu vực trống nơi giao nhau giữa phạm vi thực lực của Hổ Vương và Xà Vương.
An toàn!
Không giống như Diệp Trường Thanh và những người khác vội vã đi tìm Tả Tiểu Đa và bảo hộ hắn, Tả Tiểu Đa xưa nay không bao giờ muốn cùng Diệp Trường Thanh và những người khác hội hợp; hắn cảm thấy rằng hiện tại không thể quay trở lại, nhiệm vụ tìm thuốc mới hoàn thành mấy cái?
Thời gian dự kiến trong một tháng, bây giờ chỉ còn chưa đầy mười ngày, tính đâu ra đấy cũng là một tuần. Hiện giờ liền quay lại, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Và một lý do chủ yếu khác là nằm ở chỗ: trong tình cảnh mai phục khắp nơi như vậy, Tả Tiểu Đa có thể cảm nhận rõ ràng được rằng trong tình huống căng thẳng tinh thần cao độ, thần thức chi lực của bản thân cùng với tinh thần lực của bản thân đều tăn trưởng nhanh chóng nhưng mãnh liệt, trở nên càng thêm nhanh nhạy, càng thêm sắc nét hơn; thậm chí, có chút nguy hiểm, không gặp phải, nhắm mắt có thể cảm thấy được phía trước rất nguy hiểm và cần phải tránh xa.
Về điểm này, có Tiểu Long ở phía trước điều tra chứng thực, nhiều lần chứng minh minh rằng linh giác của bản thân là không sai, hơn nữa, loại phán đoán linh thức, mỗi giờ mỗi khắc đêu đang được cải thiện.
Chẳng hạn như Tiểu Long đến báo cáo: Hai ngàn mét ở phía trước có cao thủ. Thường thường thì khi Tiểu Long đến báo cáo, Tả Tiểu Đa đã mơ hồ cảm thấy được nguy hiểm, đã dừng lại trước một bước.
Đối với người thường mà nói, đây được gọi là trực giác về nguy hiểm, nhưng đối với tu luyện giả mà nói, nó được gọi là linh giác.
Đây là một loại năng lực thần kỳ đã có ngay từ khi sinh ra, có người một đời có lẽ cũng có thể sử dụng không đến một lần, cho dù có sử dụng đến rồi, sau khi sự việ xảy ra cũng chưa hẳn có thể phản ứng lại, nhưng thân ở giang hồ dưới loại bầu không khí của khoảnh khắc sinh tử lại có tác dụng rất nhiều, lợi ích rất nhiều.
Ngoài ra, còn có một nguyên nhân khác... Tả Tiểu Đa không ngốc, trong lòng hắn rất rõ ràng, trước mặt đủ loại, chính là một cái bẫy, có thể lấy bản thân làm môi giới mà thiết lập một cá bẫy!
Tả Tiểu Đa không rõ, cục diện này đã thành công chưa?
Nói đến an toàn trở về, thực ra không phải là chuyện quá khó khăn; chỉ cần tìm thấy Diệp Trường Thanh hay là Văn Hành Thiên, hoặc thậm chí là Triển Tiểu Phi, sau đó tự mình trốn trong Diệt Không tháp và để hai người họ đem Diệt Không tháp quay trở về, hết thảy mọi thứ đều ổn.
Bây giờ toàn bộ lục địa, không gian có thể chứa vật sống, không có cái nào ngoài chính là mấy cái Diệt Không tháp, mà những Diệt Không tháp loại này đều nắm trong tay những người quan trọng ở Lục địa Tinh Hồn sao. Thế giới bên ngoài biết rằng thứ này vô cùng bé nhỏ, bình thường căn bản sẽ không nghĩ tới được. Chỉ cần là Diệp Trường Thanh hay là Văn Hành Thiên hay bất kỳ giáo viên nào của Cao Võ Tiềm Long giấu Diệt Không tháp trong tay, thì ai dám truy tìm hiệu trưởng của Tiềm Long?
Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên tạm thời không nghĩ ra biện pháp này, cũng chỉ chẳng qua chính là dưới sự lo lắng mà lơ đãng bỏ sót. Nhưng tên Tả Tiểu Đa sợ chết này đã sớm suy nghĩ ra được đường rút lui. Tả Tiểu Đa cảm thấy rằng nếu cục diện này kết thúc, thế nào đi nữa cũng nên thông báo cho hắn biết một tiếng đúng không?
Tả Tiểu Đa cảm thấy người bố trí nên cho bản thân biết chút đầu đuôi ngọn ngành. Chính mình với tư cách là người trong cuộc, có quyền biết được ngọn nguồn của chuyện này!
Các ngươi không thể chỉ sử dụng ta đó chứ? Dùng xong rồi thì quẳng sang một bên? Đợi đến lần sau để sử dụng lại nữa?
Không có loại đạo lý như vậy.
Tính đến nay, từ đầu đến cuối vẫn chưa có ai đến thông báo, tức là chứng minh rằng sự việc này vẫn chưa kết thúc. Nếu đã chưa kết thúc, làm thế nào có thể quay trở lại? Ngộ nhỡ kế hoạch này bị phá hỏng thì sao?