Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1083 - Chương 1084: Ta Là Nhân Vật Chính!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1084: Ta là nhân vật chính!

Không nhìn thấy bảy mươi sáu tên trước đó hợp tác tốt như thế nào sao?

Ta cũng muốn hạ thủ, nhưng còn chưa kịp hành động, ngươi đã ra tay trước rồi? Điều này cũng chẳng khoa học tí nào!

Vù một tiếng khó chịu vang lên, một cái chùy dựng đứng xuất hiện, hung hăng đập vào trên thanh đại đao, lưỡi thanh đại đao kia vẫn không có chỗ cho sự phản kháng bị đập văng ra ngoài, mà một tay móng vuốt chim ưng của tên mặt sẹo kia, uy thế vẫn như ban đầu, không có chút nào là phô trương giả tạo, thế như chẻ tre tóm gọn lấy trên mặt chùy, đột nhiên năm ngón tay đứt từng khúc, máu me đầm đìa – không có cách nào, chùy quá to, sức đẩy của đối phương cũng quá mạnh quá nhanh, hoàn toàn không thể xoay chuyển tình thế được!

Cùng với sự xuất hiện đột ngột của đại chùy, tên mặt sẹo ngay cả đến toàn bộ người Tả Tiểu Đa cũng không thể nhìn thấy.

Ngay lập tức, Tả Tiểu Đa cầm trong tay hai cây chùy thường dùng lúc huấn luyện, chiếc chùy này đập con dao bay lên không trung và phá hủy thanh thế, trong khi cây chùy trong tay còn lại giống như phá núi đoạn nhạc đâm thẳng vào ngực tên mặt sẹo.

Trong miệng vẫn còn nguyền rủa: “Mẹ nó, với chút thực lực nông cạn này mà dám dùng trước mặt Lão Tử! Lại còn tiếng lóng lại còn quanh co, sao ngươi không lên trời đi!”

Chỉ là một chùy đã đập vỡ xương ngực tên mặt sẹo nát vụn thành bột, Long Huyết phi đao bay ra khỏi tim, cẩu thả xoẹt một đường, sớm đã chặt đứt những đầu ngón tay khác, đoạt lại chiếc nhẫn không gian. Trong chiếc nhẫn này có một viên Hóa Không Thạch, nhất định không thể bị đập nát vụn, điều quan trọng là nhanh chóng lấy nó bỏ vào trong túi.

Tên mặt sẹo bay ngược ra, thần sắc trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng và kinh hoàng. Khi hắn bay ngược ra, trong đôi mắt cuối cùng đầy vẻ hắc ám.

Ta họ Nhậm, tên gọi là Nhậm Trung Long. Ta từ nhỏ đã tin rằng mình là nhân trung chi long.

Bởi vì từ khi sinh ra, trời sinh dị tượng trên mặt trái, bẩm sinh đã có một vết sẹo.

Đây chính là vết tích do thượng đế để lại.

Thượng đế sợ mất đi nhân vật chính trời sinh là ta, mà đặc biệt để lại vết sẹo.

Mặc dù lý do thực sự là vào ngày ta sinh ra, mẹ ta đã không thể mở được khung chậu và không có cách nào chỉ đành mổ lấy thai.

Tuy nhiên, lúc dùng dao thì một khối thiên thạch khổng lồ bất ngờ rơi xuống cả bệnh viện đều rung chuyển một phen. Lúc đó, ta vẫn còn ở trong bụng mẹ, con dao phẫu thuật của bác sĩ đã xuyên vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của ta...

Nhưng đây là ý trời.

Tại sao chỉ khi ta được sinh ra mới có một hòn đá lớn như vậy rớt xuống? Hơn nữa, chỉ hòn đá đó, người khác đều không sao, chỉ có mình ta bởi vì nguyên nhân chấn động nên ta ở trong bụng mẹ đã ăn một dao? Đây là ý trời!

Vì ta là nhân vật chính, đến khi ta trưởng thành hiểu chuyện rồi, ta càng thêm vững tin rằng mình là nhân vật chính.

Bởi vì tảng đá lớn làm rung chuyển cả thành thị lúc đó đã rơi trúng nhà ta. Đập vỡ tấm bảo vệ, điều này vốn rất kỳ lạ.

Lại đúng lúc rơi ngay ở trong nhà ta, càng thêm kỳ quái hơn.

Mặc dù hòn đá kia đã đập phá nhà của chúng ta, mặc dù hòn đá đó sau khi nhiều người nghiên cứu cũng không có tác dụng gì, cha ta đã tìm rât nhiều người nhờ giúp đỡ, chuyển nó ra bên cạnh sân.

Làm hòn non bộ.

Tuy nhiên, từ khi ta hiểu chuyện rồi, ta đã biết rằng viên đá này chắc chắn không hề đơn giản.

Nếu không thì ở đâu ra nhiều sự trùng hợp đến như vậy?

Đặc biệt là sau khi ta đi học, nhận biết mặt chữ, bắt đầu xem mạng, sau khi đọc một cuốn sách về truyền thuyết Lăng Thiên do một tác gia vô cùng anh tuấn tên Phong Lăng Thiên Hạ viết, ta càng thêm chắc chắn rằng mình là nhân vật chính.

Đúng.

Nhân vật chính của cuốn sách đó đã luyện công khi còn trong bụng mẹ, và ta cũng vậy, trong bụng mẹ đã chịu một dao.

Tên của hắn là Lăng Thiên, ​​mà tên của ta là Nhậm Trung Long.

Ta họ Nhậm, ta là đời thứ hai, cha ta là người không có học thức, không phải là một võ giả và không có tư chất, nhưng được ái đặt được một cái tên này.

Đây cũng là ý trời!

Chắc chắn là như vậy.

Do vậy, ta là nhân vật chính.

Nếu đã là nhân vật chính, khẳng định có bàn tay vàng của ta.

Nhưng bàn tay vàng của ta ở đâu?

Sau khi ta giác ngộ tinh hồn, sau khi có thể tu luyện, ta càng thêm chắc chắn rằng mình là nhân vật chính.

Vì nhà ta rất nghèo nên tư chất của ta rất kém.

Còn có mẫu nhân vật chính nào rõ ràng hơn ta không?

Đây rõ ràng là câu chuyện về tên phế vật nghịch tập cưới Bạch Phú Mỹ.

Tuy nhiên, bàn tay vàng của ta vẫn chưa đến.

Nhưng, nói không chừng, ông trời đã sớm gửi bàn tay vàng của ta đến rồi... đúng vậy, đó là viên đá.

Đó là một sự trùng hợp.

Vào ngày ta sinh ra, nó rơi vào sân nhà ta. Đập gia đình trung sản của chúng ta tan thành từng mảnh, khiến cho cha ta hết đường gượng dậy, khiến tuổi trẻ của ta trở nên đắng cay khổ cực - đây là cách đãi ngộ thỏa đáng với nhân vật chính!

Thiên tương giáng đại nhậm ư tư nhân dã…

Vì vậy, ta bắt đầu nghiên cứu viên đá này.

Ta đã mượn rất nhiều công cụ và bắt đầu phân tích viên đá này.

Trước đây, đã có nhiều người nghiên cứu qua, một viên đá vô dụng, nhưng ta lại cảm giác được nó hữu dụng.

Để phân tích được viên đá này, ta đã ròng rã mất thời gian hai năm trời, dùng tất cả các công cụ!

Bởi vì để phân tích viên đá này cần có khí lực, tu luyện của ta thế mà lại thực sự nhanh hơn bình thường. Đây nhất định là ma luyện mà bàn tay vàng đã ban cho ta!

Từng mảnh đá vụn được ta mài xuống từ tảng đá khổng lồ này, ném đi.

Cuối cùng, vào ngày hôm đó, ta đã cảm nhận được sự mềm mại của đá!

Đúng vậy, ngươi có thể tin rằng đá mềm không?

Ta tin. Bởi vì, ta đã nhìn thấy nó.

Sau hai năm ta đập tảng đá này bằng nhiều cách khác nhau, tảng đá này trở nên chỉ bằng kích thước một quả bóng rổ.

Hơn nữa, khi dùng tay sờ vào có cảm giác rất nhẵn mịn, giống như cảm nhận của một viên ngọc bích tuyệt đẹp.

Ta bắt đầu tiếp tục mài vào bên trong, sau đó nó đã trở nên rất mềm mại.

Rất dễ dàng mở ra.

Hơn nữa giống như một quả dưa hấu vậy, bị ta tách ra.

Bình Luận (0)
Comment