“Đối địch với Tiềm Long, chính là đối địch với Bộ Võ giáo! Chính là đối địch với quốc gia! Chính là sự phản bội đối với đại lục! Chính là tạo phản!”
Hắn nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt như điện, không hề che dấu, mạnh mẽ uy hiếp nói: “Ta thật muốn xem các ngươi, ai có lá gan lớn như vậy!!”
Hàng chục nghìn người trong giang hồ đều thầm chửi rủa ở trong lòng!
Chúng ta chỉ là thợ săn tiền thưởng mà thôi!
Mẹ nó đã có sự tồn tại của thế giới ngầm, vậy chúng ta có chỗ kiếm cơm.
Giang hồ hắc bạch đạo, hắc bạch đạo là gì?
Tất cả mọi người đều có quy tắc riêng, đều có con đường kiếm ăn riêng.
Chúng ta thường xuyên làm chuyện trái pháp luật, nhưng đều là làm một cách lén lút, chưa từng làm trái pháp luật một cách công khai?!
Tính chất hoàn toàn khác nhau, được chứ?
Diệp Trường Thanh đồ chó hoang này, hiện tại kêu gào trắng trợn như thế, chẳng phải là vì hắn ỷ vào việc có chính phủ chống lưng sao.
Nhưng trên thực tế, mọi người đều không dám đối địch trực diện!
Ít nhất là trước khi tìm được Tả Tiểu Đa, không có ai, không có thế lực nào dám liều mạng, chủ động công kích Cao Võ Tiềm Long!
Phạm tội có kế hoạch và phạm tội không có kế hoạch là hai hành vi phạm tội có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau!
Hơn nữa... Diệp Trường Thanh đồ chó hoang này, lại còn quy kết đó là tội tạo phản!
Cái quần què gì thế!
“Đỉnh núi này, thuộc về Cao Võ Tiềm Long chúng ta!”
Diệp Trường Thanh cất bước đi về phía đỉnh núi, bình tĩnh dẫn theo các giáo viên của Cao Võ Tiềm Long.
Mà đúng là Điền Vô Cương đã dẫn theo một đám người, bọn họ đã ở trên đỉnh núi này trước.
Diệp Trường Thanh đi thẳng tới, liếc mắt nhìn, trực tiếp quát: “Đi xuống!”
Toàn bộ khuôn mặt của Điền Vô Cương đều giận tới tím mặt.
Ông đây không phải thuộc hạ của ngươi!
Ông đây cũng là nhân vật có tiếng tăm có số má trên giang hồ, Diệp Trường Thanh ngươi không thể khách sáo chút sao?!
Diệp Trường Thanh tỏ vẻ không thể, liếc nhìn Điền Vô Cương, từ từ nắm chuôi kiếm.
Ý tứ rất rõ ràng: Ngươi có đi xuống không? Không đi xuống, ta sẽ ra tay!
Chỉ cần ta ra tay, ngươi sẽ trở thành lá cờ đầu đối địch với Cao Võ Tiềm Long, tự gánh lấy hậu quả!
Điền Vô Cương cảm thấy khó chịu như vừa ăn phải ứt.
Mẹ nó, còn có thể làm như vậy!
“Ta...” Vẻ mặt của Điền Vô Cương khó coi, còn muốn có chút mặt mũi.
“Ngươi muốn tạo phản?!” Văn Hành Thiên nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ: “Điền Vô Cương, ngươi thật to gan!”
Nhất thời Điền Vô Cương tức muốn chết.
Ta đã nói gì?
Ta như này mà là tạo phản?!
Mặc dù Điền Vô Cương đã sinh lòng thoái ý, nhưng vẫn không nhịn được mà than thở, nói: “Giang hồ đồn đãi, Diệp Trường Thanh của Cao Võ Tiềm Long vô cùng nho nhã, chính là một vị nho tướng (*), từ trước tới nay đều xem trọng việc dùng lý lẽ để thuyết phục người... Nhưng mà Diệp hiệu trưởng, sao hành vi này của ngươi lại khác với lời đồn như thế.”
(*) 儒将: Vị tướng đánh giặc, mà có dáng dấp, cử chỉ, ngôn ngữ thanh nhã cao đẹp như người học đạo Khổng Mạnh.
Diệp Trường Thanh điềm nhiên nói: “Ta cũng nghe giang hồ đồn đãi, Điền Vô Cương là một kẻ nhu nhược, nhìn thấy Cao Võ Tiềm Long sẽ bái phục quỳ liếm! Tại sao ngươi không quỳ liếm như giang hồ đồn đãi thế?”
Nhất thời Điền Vô Cương lại tức muốn chết.
Bịa đặt!
Giang hồ đồn đãi như vậy từ khi nào!
Hiệu trưởng của Cao Võ Tiềm Long này, hiện tại trông giống như một tên ‘đầu sỏ’ lang thang, thậm chí còn xấu xa hơn.
Đây thật sự là hiệu trưởng của Cao Võ Tiềm Long?
Là người đứng đầu một trường, là tấm gương sáng cho mọi người, cho học sinh khắp thiên hạ?!
“Diệp hiệu trưởng, chúng ta rời khỏi đây là được, cần gì phải hăm doạ như vậy?”
Một người khác điềm nhiên nói, hiển nhiên là trong lòng rất khó chịu.
Lập tức Diệp Trường Thanh xoay người, quát: “Ngươi là ai? Ngươi muốn trực tiếp làm kẻ địch của Cao Võ Tiềm Long chúng ta?”
Vị ngự thần cao thủ vừa nói kia, tức thì giận tím mặt.
Diệp Trường Thanh ngươi còn nói lý lẽ nữa không?
Ngươi thật sự cho rằng một hiệu trưởng như người to lắm sao?
Nếu không có thế lực bên phía chính phủ chống lưng cho ngươi, thì ông đây quan tâm đếch gì!
Hắn đen mặt đi xuống theo Điền Vô Cương, nhưng bị Văn Hành Thiên ngăn lại: “Đứng lại! Ngươi tên gì? Thân phận gì? Ngươi dám nói như vậy với hiệu trưởng chúng ta? Nói cho chúng ta biết tên tuổi quê quán, giới tính, số chứng minh thư của ngươi! Ngươi, còn cả con cháu của ngươi sẽ vĩnh viễn bị xếp vào danh sách đen của Cao Võ Tiềm Long, vĩnh viễn không qua lại!
Vị Sơn Dương Hồ Tử này nổi giận ngay tại chỗ, cực kỳ phẫn nộ nói: “Văn Hành Thiên, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Văn Hành Thiên nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt giết người, quát: “Báo tên ra đây! Hiện tại ta nghi ngờ ngươi là gián điệp của Vu Minh, đừng ép ta ra tay!”
Sơn Dương Hồ Tử choáng váng ngay tại chỗ.
Đồ bại liệt!
Văn Hành Thiên ngươi quen biết ta cũng gần một ngàn năm rồi.
Bình thường nhìn thấy cũng gọi Tang huynh Tang huynh vô cùng thân thiết, hiện tại trở mặt không nhận người?
Nhưng hắn đâu biết trong lòng Văn Hành Thiên lại là lửa giận ngút trời.
Văn Hành Thiên đâu có ngờ bạn cũ của hắn lại tới đây.
Vị họ Tang này chính là người quen cũ của Văn Hành Thiên; lúc trước trên chiến trường ở biên quan, hai người còn từng kề vai chiến đấu; thi thoảng gặp lại nhau, cũng sẽ uống rượu ôn chuyện, không coi là huynh đệ bạn tốt, thì cũng là người quen cũ.
Nhưng Văn Hành Thiên đâu có ngờ, người này lại tham gia vào chuyện bao vây tiêu diệt học sinh của mình!
Tả Tiểu Đa, học sinh của Cao Võ Tiềm Long.
Văn Hành Thiên, giáo viên chủ nhiệm!
Những thông tin này đều được viết rất rõ ràng trong huyền thưởng lệnh!
Họ Tang nhà ngươi không nể mặt ông đây, hôm nay còn muốn ông đây nể mặt ngươi!?
Phải báo danh, không báo danh, hôm nay ta sẽ làm thịt ngươi!
Sơn Dương Hồ Tử - tên họ Tang nghĩ đi nghĩ lại, dường như cuối cùng đã hiểu ra, không nhịn được có chút áy náy nói: “Văn huynh, lần này, quả thật là ta đã sai, nhưng ta cũng vì cuộc sống bức bách... Ta biết Tả Tiểu Đa là học sinh của ngươi... Nhưng người sống trên đời, luôn có những việc không thể không làm, mong ngươi hiểu...”
Còn chưa nói xong, Văn Hành Thiên đã hét to một tiếng: “Nghe không hiểu tiếng người à? Báo tên ra đây! Ta nghi ngờ ngươi là gián điệp của Vu Minh! Tên tuổi, giới tính, quê quán, số chứng minh thư! Nói lớn một chút!”