“Tiểu Đa!” Hồ Nhược Vân khẽ quát một tiếng, một câu nghiêm khắc nhưng lại chan chứa cưng chiều.
Tả Tiểu Đa cuối cùng cũng nuốt giận nói: “Nhưng cô Hồ đã ra mặt, ta như thế nào cũng phải nể mặt. Nhưng ta nói trước, chuyện này lớp 1 nhất định phải cho lớp 9 chúng ta một lời giải thích!”
“Cho cả lớp chúng ta một câu xin lỗi!”
“Còn phải cho Lý Thành Long một câu xin lỗi riêng!”
“Ta vốn không có ý định cho bọn họ bất cứ cơ hội nào, nếu bọn họ đã không phân rõ phải trái trước, vậy ta sẽ không phân rõ phải trái tới cùng, đánh đám người này liên tiếp cho đến khi tốt nghiệp xem như là một cách giải quyết rất hợp với lòng ta!”
“Nhưng bây giờ, cô Hồ đã ra lệnh, cho nên ta chỉ muốn một câu xin lỗi, nhưng cái xin lỗi này, nhất định phải khiến ta thoả mãn!”
Tả Tiểu Đa oan ức nói: “Cô Hồ, ta đã rất nhượng bộ rồi, ta rất uất ức... Nhưng nếu ta không hài lòng, ta sẽ còn tới đây chặn cửa! Nguyên nhân bên trong của sự kiện lần này rất nghiêm trọng, không phải một câu xin lỗi là có thể giải quyết, cô Hồ người nghĩ sao.”
Hồ Nhược Vân chỉ có thể cười khổ.
Ngươi đánh cả lớp người ta không thể vào học được, ngươi còn bày ra dáng vẻ oan ức muốn chết, chuyện này... Cũng thật sự làm khó ngươi.
Thật sự không hiểu, ngươi oan ức chỗ nào.
“Ta biết mỗi người các ngươi bây giờ đều hận ta, hận ta không thể mau chóng chết đi.”
Tả Tiểu Đa ngẩng đầu, ánh nắng sáng sớm chiếu một bên gương mặt hắn, một nửa mặt ánh mặt trời rạng rỡ, một nửa mặt bóng mờ chớp tắt.
“Thà hận ta, không bằng đặt sự thù hận ta vào việc tu hành, chờ sau này có một ngày các ngươi mạnh hơn ta, đừng ngại tới tìm ta, chào mừng đến báo thù!”
“Ta không nói phải trái với các ngươi, các ngươi cũng không cần nói phải trái với ta. OK, cứ như vậy đi!”
Tả Tiểu Đa dùng một chân đá chiếc ghế ngã lăn ra, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, đi tới phía trước một đám học sinh, bỗng nhiên nâng tay lên, một cái tát vang dội tàn nhẫn rơi trên mặt của Trình Phương Chí, một cái tát này đánh rất tàn nhẫn, Trình Phương Chí phun ra một ngụm máu tươi, còn có ba cái răng theo dòng máu cùng chảy ra.
“Ngươi đó, sau này thành thật một chút!”
Nói xong, Trịnh Đức Nghĩa cao gầy miệng mắng ác nhất không sạch sẽ nhất mấy ngày nay bên cạnh Trình Phương Chí cũng bị Tả Tiểu Đa dùng một chân đá bay xa ba mét: “Còn nói tục đầy miệng nữa, ta mỗi ngày sẽ đến dạy ngươi cái gì gọi là xã hội hài hòa!”
Nói xong, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt phẫn nộ của cả lớp, còn có ánh mắt gần như đang muốn giết người của Trình Phương Chí, tự ý quay đầu trở lại trước mặt Hồ Nhược Vân, cười có chút ngượng ngùng, “Cô giáo, chút chuyện nhỏ này còn nhờ người ra tay thật sự là... để ta đưa người về...”
Hồ Nhược Vân cũng lo lắng Tả Tiểu Đa tiếp tục gây sự, dứt khoát mượn cớ, lôi kéo tay Tả Tiểu Đa đi.
Người ở lại, chỉ hoàn toàn yên lặng, nửa ngày không hề có một tiếng động.
Rất lâu rất lâu.
Mộc Vân Phong căm hận mắng: “Tần Phương Dương! Ngươi dạy học sinh thật là tốt!”
Tần Phương Dương nói nhẹ nhàng: “Cám ơn lời khen, xem ra đúng là tốt hơn ngươi dạy.”
“Ngươi!”
“Ngươi cái gì mà ngươi? Ít nhất, học sinh của ta đánh người, học sinh của ngươi bị đánh!” Tần Phương Dương xoay người, cười ha ha: “Các em, vào học thôi!”
“Yeahhhh ~~~”
Tất cả học sinh lớp 9 phát ra một tiếng sói hú tập thể, sau đó chạy vắt chân lên cổ trở về phòng học.
Cảnh tượng náo nhiệt chưa từng thấy, người dĩ nhiên cũng đã đi rồi, đám người Lưu Kiếm Sinh đứng lên tiếc nuối, phủi mông một cái rồi đi.
Thật sự là chưa hết thòm thèm...
Nhưng tất cả học sinh lớp 1 vẫn còn đang ngơ ngác đứng tại chỗ.
“Còn không đi vào lớp, còn muốn chờ cái gì? Chờ cái thằng kia quay lại đánh cho một trận nữa à?” Mộc Vân Phong tức đến nổ phổi, nói năng cũng có chút nặng lời.
Bên cạnh, Cát Viễn Hàng xếp hạng thứ nhất vẻ mặt bình tĩnh nói: “Thầy Mộc, Tả Tiểu Đa tuy làm hơi quá, nhưng nguyên nhân chuyện này, lại là chúng ta làm sai!”
“Lời giải thích này, vẫn nhất định phải nói.”
Cát Viễn Hàng cùng với Chu Vân và Tào Phi Vũ bên cạnh hắn nhìn nhau gật gật đầu, phía sau ba người bọn họ còn có chừng hai mươi học sinh, vẻ mặt đều đang lặng im suy nghĩ.
Sắc mặt Mộc Vân Phong biến đổi, mơ hồ cảm thấy, hình như mình sắp mất khống chế. Nhìn lén Trình Phương Chí một chút.
“Các ngươi muốn nói, các ngươi sợ Tả Tiểu Đa, muốn chịu thua sao?”
Trình Phương Chí che nửa miệng, nhìn Cát Viễn Hàng với ánh mắt không thể tin được: “Vì để không bị đánh, bị chặn cửa, các ngươi muốn đi xin lỗi?”
Trịnh Đức Nghĩa nổi giận gầm lên một tiếng: “Cát Viễn Hàng, ta nhìn lầm ngươi rồi, không ngờ ngươi không có khí phách như vậy!”
“Chuyện này không liên quan đến khí phách.” Cát Viễn Hàng nói: “Hễ là làm sai chuyện, thì phải đối mặt với sai lầm của mình.”
Nữ sinh xinh đẹp kia bị Tả Tiểu Đa một quyền đánh gãy xương mũi nhìn Cát Viễn Hàng đầy căm thù: “Cát Viễn Hàng! Ngươi thân là hạng nhất lớp chúng ta, đã vậy còn không có dũng khí, ngươi còn là đàn ông sao?!”
Cát Viễn Hàng ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Ông Thi Đình, ta có dũng khí hay không, ngươi cũng không biết. Bởi vì là người đàn ông, mới phải đối mặt với sai lầm mình phạm phải.”
“Ta đưa ra câu xin lỗi cho sai lầm của mình, cũng không phải là bởi vì sự uy hiếp của Tả Tiểu Đa, những áp bức khuất nhục mà Tả Tiểu Đa dành cho ta, ta sớm muộn cũng sẽ đòi lại.”
“Muốn đi ngươi cứ đi! Dù sao ta cũng không đi!” Ông Thi Đình hoàn toàn bùng nổ.
Cát Viễn Hàng nhìn Ông Thi Đình với ánh mắt đầy thương hại, trầm giọng nói: “Ông Thi Đình, tư chất của ngươi khá cao, Nhưng bởi vì ngươi có được sự ưu ái, dung mạo xinh đẹp, đến mức, tất cả mọi người đều nhường ngươi ba phần, đây vốn là đặc quyền của người đẹp, ta không thể phủ nhận.”
“Nhưng trên thế giới này, đặc quyền của người đẹp cũng không phải đều có hiệu quả với tất cả mọi người, người xem thường sắc đẹp cũng không phải là ít. Tả Tiểu Đa, và kể cả ta cũng vậy.”
“Ngươi có khuôn mặt đẹp, có thể được xem như là tu bản của ngươi, nhưng không phải là điểm trọng yếu, chỉ có năng lực, mới là chỗ dựa mãi mãi. Ngươi nếu không thể nhìn thẳng vào điểm ấy, con đường tu hành há có tương lai phía trước để nói sao?”