Còn có ba quân đại soái nữa!
Nếu những môn phái thế giới ngầm mạnh mẽ đến mức độ này, lo lắng này của bộ trưởng Đinh cũng thôi đi, nhưng sao ngay cả ba vị đại soái cũng không nói chứ?
Đây là lai lịch gì, sao trâu như vậy?
……..
Lúc này, bên phía dãy núi Tinh Mang.
Một bóng người khôi ngô đang đứng ở chỗ cao nhất, một chân giẫm lên một viên đá lớn. Ước tính người này cao trên hai mét tư. Mái tóc giống như tảo biển điên cuồng trong sóng to, vung tay trong cuồng phong trên đỉnh núi.
Chỉ là đứng trên đỉnh núi như vậy, tự nhiên sinh ra một loại khí thế ‘Anh hùng thiên hạ không ta còn ai’!
Hình như dãy núi Vạn Hác, thiên hạ muôn dân, vô số cao thủ đều cúi đầu trước mặt hắn.
Ở bên cạnh hắn, còn có mười người.
Mà bộ trưởng Nam Chính Càn bất chợt xếp trong số đó.
Lúc này bộ trưởng Nam đang tận lực ưỡn ngực, toàn thân phảng phất có nguyên khí màu bạc bốc lên, đứng ở trước mặt đại hán giống như ác quỷ này.
Thân người bộ trưởng Nam cũng cao hơn hai mét hai, vóc người vạm vỡ, xem như một người đàn ông khổng lồ.
Nhưng lúc này hắn đứng trước mặt đối phương, mặc dù tận lực muốn duy trì tư thế bằng vai phải lứa, nhưng lại vượt quá tầm với, rõ ràng khí thế bị áp xuống một bậc.
Mà đối mặt với đại hán vạm vỡ, rõ ràng không có dồn hết tâm trí bày ra khí thế gì.
Thậm chí hắn không vận dụng bất kì tinh thần lực và tinh nguyên khí nào.
Đứng bên cạnh nhục thân như vậy, đương nhiên chính là thiên hạ vô địch.
Anh hùng thiên hạ, không ai có thể sánh vai với ta!
Không coi ai ra gì! Vi tôn thư viện.
“Tu vi của Hồng tiền bối, càng ngày càng khó mà ước đoán, cao thâm khó đoán.” Bộ trưởng Nam nhẹ nhàng thở dài, vẻ mặt có ý tôn kính.
Đối diện chính là Hồng Thủy Đại Vu.
Trên khuôn mặt màu đồng thiết của Hồng Thủy Đại Vu không có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Hôm nay không phải đến giao chiến, ngươi là vãn bối, cho dù trước mặt ta yếu thế hơn một chút, cũng là đương nhiên, không cần phải quá để ý.”
Bộ trưởng Nam hít một hơi, nói: “Tiền bối nói phải, làm sao Nam Chính Càn không biết đạo lý này. Nhưng Nam mỗ là tướng soái một quân, trước mặt bắt buộc phải chống đối uy thế của tiền bối, cho dù thịt nát xương tan, cũng phải cứng rắn!”
“Bằng không, tương lai gặp nhau trên chiến trường, chẳng phải chưa chiến mà bại?”
Hồng Thủy Đại Vu nhàn nhạt nói: “Cho dù bây giờ ngươi gắng gượng, tương lai nếu trên chiến trường gặp ta, ngươi vẫn phải thua, tuyệt đối không may mắn.”
Nam Chính Càn nhàn nhạt mỉm cười, nói: “Nhưng như vậy, ít nhất liều mạng bị đánh bại, mà không phải chưa đánh khí thế yếu trước, không đánh mà bại.”
Hồng Thủy Đại Vu tán thưởng cười, nói: “Nói rất hay! Quả nhiên không hổ là tướng soái của Nam quân!”
Hắn xoay người hỏi: “Tiệc đã chuẩn bị xong chưa?”
Đối diện, Trích Tinh Đế Quân cả người mặc đồ xanh bay thẳng lên đỉnh núi: “Hồng Thủy muốn uống rượu, bất kì lúc nào cũng có!”
Hồng Thủy Đại Vu chắp tay mỉm cười: “Đế Quân khách sáo.”
Bỗng nhiên nhíu mày, lập tức xoay người.
Thấy sau lưng một người quần áo toàn thân kim sắc, đột nhiên trong mắt lộ ra vẻ kì quái, ẩn giấu chút phẫn nộ: “Đan Không, Liệt Hỏa, Băng Minh... mấy người này đi đâu rồi?”
Đan Không, Liệt Hỏa, Băng Minh, chính là mấy vị Đại Vu gần với Hồng Thủy Đại Vu nhất trong Vu Minh.
Phong Đế Đại Vu không hiểu ý, cười nói: “Vốn dĩ mấy tên này rảnh rỗi đến bây giờ, thực tế, Đông Phương bọn họ nói là muốn đi thị sát gì đó... chị dâu của Liệt Hỏa nói muốn đi vào thành phố mua sắm.... thế là ba bọn họ cùng đi một chuyến....”
Sắc mặt của Hồng Thủy Đại Vu, gần như u ám mà mắt thường có thể nhìn ra, ẩn giấu cơn tức giận bốc lên.
m u nói: “Lại không phải trong nhà mình, nhảy loạn cái gì? Mọi người vô kỉ luật như vậy! Thành ra dáng vẻ gì! Đã quên thân phận của mình là gì sao?”
Phong Đế Đại Vu cùng mấy vị Đại Vu đều cúi đầu, không nói, trong lòng lại không khỏi kì quái.
Chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?
Dự tính ban đầu của lần này vốn chính là ra ngoài chơi... hơn nữa lần này bọn họ đi cũng là có chuyện chính sự.
Chỉ nghe Hồng Thủy Đại Vu lạnh lùng nói: “Mau điện thoại gọi bọn họ trở về! Bên này có di tích không gian, chuyện quan trọng như vậy, bọn họ lại không màng chuyện lớn, chạy đi như vậy sao! Đợi sau khi trở về, tự mình đi lãnh gia pháp!”
Phong Đế Đại Vu vội vàng lấy điện thoại ra gọi đi.
Nửa ngày, sắc mặt đẹp đẽ gật đầu: “Đây.... quái thật, từng người toàn bộ đều tắt máy rồi... lại không ai mở máy....”
Hồng Thủy Đại Vu hít sâu một hơi, khí thế dâng cao, gió mây trên không biến sắc.
Trích Tinh Đế Quân cười haha, nói: “Khó mà đến được nội lục Tinh Hồn, để bọn họ đi chơi, chúng ta uống rượu trước cũng giống vậy thôi, tin rằng mấy vị Đại Vu sẽ có chừng mực.”
Vẻ mặt Hồng Thủy Đại Vu hung ác, dường như đang áp chế cơn bạo nộ, lạnh lùng nói: “Lão phu trăm ngàn dặm đến đây, lẽ nào là để đến uống rượu sao?”
Lạnh lùng hừ một tiếng, phất ống tay xoay người, khí tức toàn thân tuôn trào khó hiểu, lại có mấy phần khó mà ngăn chặn dáng vẻ đều có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Trong lòng Trích Tinh Đế Quân không hài lòng, tình cảm bộc lộ trong lời nói, lẩm bẩm: “Ngươi giả vờ cái gì... không phải vì đến uống rượu ngươi đến làm cái lông gì? Đang trước mặt lão phu giả vờ cái gì...”
Hồng Thủy Đại Vu đột nhiên xoay người, hét lớn: “Ngươi muốn đánh nhau?”
Một tiếng gầm này, lập tức khiến bầu trời đột ngột u ám, trong cảm nhận của mọi người, hình như là một tuyệt thế mãnh thú có thể nuốt chửng thế giới, đột nhiên mở miệng nuốt bầu trời!
Đáng sợ kinh dị!
Cho dù là Trích Tinh Đế Quân, ngực cũng cảm thấy khó chịu, trong lòng không ngừng chấn động.
Không ngờ lần này Hồng Thủy Đại Vu sau khi hóa sinh hồng trần, thực lực lại tiến bộ nhiều như vậy.
Nhưng trong lòng Trích Tinh Đế Quân có chút khó chịu.
Ta lại chưa nói gì, chỉ kéo ngươi uống rượu mà thôi, ngươi làm gì đột nhiên phát hỏa như vậy? Giống như mở vết sẹo của ngươi ra, chạm vào vảy ngược của ngươi....
“Ngươi gấp?”
Trích Tinh Đế Quân tức giận nói: “Sao ngươi còn gấp? Ngươi gấp cái gì?”
Hồng Thủy Đại Vu cũng tự biết thất lễ, hừ một tiếng, khó chịu nói: “Lão tử mới không gấp!”
Trích Tinh Đế Quân hừ một tiếng, trợn mắt: “Hồng Thủy, ta cảm thấy lần này sau khi ngươi hóa sinh hồng trần trở về, đã thay đổi rất nhiều. Thế nào, tinh thần xảy ra vấn đề?”