“Mà Phủ Tổng đốc truyền đến tin tức, nói là Linh Niệm Thiên Nữ phát hiện phân thân của đệ tử Tham Lang.”
“Nếu như, trong trường học chúng ta thật sự xuất hiện dấu vết của Phá Quân...”
“Vậy lẽ nào là... Sát Phá Lang Chi Cục? Đây sắp đại loạn rồi sao?”
Lý Trường Giang hít một hơi thật sâu: “Thầy Tần, có điểm nào ngươi thấy đáng ngờ, dù cho chỉ là nghi ngờ rất nhỏ, cũng phải nói ra tất cả. Nghi ngờ sai không quan trọng, phòng bị tai họa từ lúc chưa xảy ra mới là quan trọng nhất.”
“Ngươi yên tâm mạnh dạn nói, trách nhiệm để ta gánh.”
Tần Phương Dương lấy hơi, nói: “Ta sắp xếp mạch suy nghĩ, lúc nãy vừa run sợ, thật sự bảo ta nói tường tận, ngược lại không biết nói từ đầu.”
Lý Trường Giang đứng dậy, đi qua đi lại trước mặt Tần Phương Dương, nói: “Phá Quân, nghe đâu thuộc Cổ Bắc Đấu Cửu Tinh xếp hạng thứ bảy, Thượng Cổ tên là Thiên Quan, người sau tên Diêu Quang.”
“Về sau, người trong Vu Minh thành lập Phá Quân Vu Môn, lấy sức mạnh sát phạt, dùng nhuệ khí quyết chí tiến lên. Cũng có truyền thuyết, tổ sư sáng lập ra phái Phá Quân Vu Môn, đã dùng bí pháp nào đó hấp thụ sức mạnh của Phá Quân Tinh, khiến bản thân lớn mạnh.”
Tần Phương Dương thu xếp xong mạch suy nghĩ, chậm rãi nói: “Hiệu trưởng cũng không cần quá để ý, cho dù thật sự là Sát Phá Lang Chi Cục đặt ở Thành Phượng Hoàng, nhưng đại bản doanh của tam tông Sát Phá Lang đều ở Đại lục Vu Minh, bên phía Thành Phượng Hoàng nhiều nhất cũng chính là sức mạnh của các đệ tử của ba Vu Môn này, hoặc là loại chi nhánh phụ thuộc làm ra, không liên quan đến lực lượng chính.”
Lý Trường Giang sầm mặt lại: “Lão Tần này ngươi đang nói cái gì đó, chuyện này không cần quá quan tâm? Trường học là nơi nào? Là nơi bồi dưỡng nhân tài, nếu khu vực quan trọng nhất ở đây bị ảnh hưởng bởi vu thuật của Phá Quân, sau này nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.”
“Tình hình còn chưa tới mức mất khống chế toàn diện, tùy tiện hành động lại rất có thể sẽ bứt dây động rừng, nhưng sắp xếp điều tra nội bộ vẫn là điều cần phải làm.”
Tần Phương Dương trầm giọng nói.
Lý Trường Giang rõ ràng đang suy nghĩ càng sâu xa, nói: “Hay là ngươi cứ nói những điều ngươi phát hiện ra đi đã, việc sắp xếp điều tra nội bộ tất nhiên là cần thiết, còn cần có một mục tiêu nhất định.”
“Chuyện này nói rất đúng lúc, nguyên nhân chính là sự kiện Lý Thành Long bị đánh, Lý Thành Long đến lớp 1 giảng dạy, bị học sinh đánh đập nhục nhã, coi đây là phần dạo đầu, khiến hai lớp xung đột sau này, và sau sự kiện Tả Tiểu Đa chặn cửa, ban đầu là bởi vì sự can thiệp của cô Hồ, khiến sự việc tạm thời kết thúc...”
Tần Phương Dương nói.
“Những việc này ta đều biết, ta không cảm thấy có chỗ nào không đúng.” Lý Trường Giang kinh ngạc hỏi ngược lại.
“Nếu chỉ như vậy, ta cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng ngay lúc nãy, người đứng đầu lớp 1 là Cát Viễn Hàng dẫn theo chừng hai mươi bạn học, đến lớp 9 nói lời xin lỗi.”
Tần Phương Dương nói: “Ngôn từ trong lúc đó, cả đám người Cát Viễn Hàng cũng xin lỗi rất thành ý, rất là hiếm thấy, phá vỡ hết những điều ngăn cách hai bên, nhưng những lời Cát Viễn Hàng nói ra có chỗ kì lạ...”
“Ngay cả chuyện bọn họ đánh Lý Thành Long sáng hôm qua cũng thật sự quá mức khác thường, tâm trạng của tất cả mọi người lớp 1 đều không ổn lắm, kích động nóng nảy, mất hết bình tĩnh, sau đó nghĩ lại, chính bọn họ cũng không thể tưởng tượng nổi, không thể hình dung là tại sao mình lại làm thế.”
Tần Phương Dương nói: “Đều là người có tài, lại bỗng nhiên hấp tấp đánh thầy giáo đang giảng bài, sau khi Cát Viễn Hàng đến xin lỗi, ta cũng luôn cân nhắc vấn đề này.”
“Cát Viễn Hàng ăn nói thẳng thắn, cho dù toàn bộ lớp 1 tính cách cũng có khác biệt, người thế này người thế kia, phân chia ưu điểm khuyết điểm, nhưng cũng không đến nỗi kích động hấp tấp tập thể đến mức này, đánh đập vũ nhục thầy giáo càng là chuyện thật hoang đường, Còn nữa, sau khi đánh người xong lại còn vọt tới đánh cả lớp 9, ngoại trừ bốn chữ ‘khó mà tin nổi’, ta cũng không có gì khác để nói.”
Giọng nói Tần Phương Dương rất trầm thấp.
Sắc mặt của Lý Trường Giang cũng theo đó mà trở nên u ám.
Không đi sâu nghiên cứu thì chính là học sinh ẩu đả, nhưng một khi phân tích cẩn thận, lại sởn cả tóc gáy.
“Ngày hôm qua Tả Tiểu Đa ra tay đánh nhau với học sinh lớp 1, ra tay có thể nói là rất nặng, khiến gần như toàn bộ lớp 1 không có ai không bị thương, trong đó đám người Cát Viễn Hàng càng bị thương không nhẹ, nhưng chính bởi vì ở đây, nhiều học sinh đã chảy không ít máu, vốn tức giận đầy ngực, nhưng cũng nhờ đó mà cũng dần bình tĩnh lại.”
“Mà sau khi chảy máu mới bình tĩnh, lại là rất dị thường. Bởi vì người bình thường, sau khi bị đánh chảy máu, chỉ có thể càng nổi giận hơn!”
Tần Phương Dương nói: “Theo lời bọn họ nói, sau khi bọn họ tỉnh táo lại nhớ lại mọi thứ lúc trước, cảm thấy không đúng, cảm giác kia lại giống như lúc đó trong đầu có người đang không ngừng giựt giây, cơn giận rực cháy, vốn không thể nào ngăn chặn!”
“Tâm trạng ngang ngược kia nếu không thể trút hết ra, chỉ có thể càng để lâu càng nặng hơn, nhất định phải có một con đường trút ra hết, mà Lý Thành Long vừa vặn trở thành đối tượng trút giận đợt thứ nhất, cho đến sau khi đánh đập Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, thậm chí đánh tập thể toàn bộ học sinh lớp 9, hình như chỉ có như vậy, bản thân mình mới có thể dễ chịu hơn một chút.”
“Sau đó, sau khi bị Tả Tiểu Đa hành hung một trận, chảy máu, bị thương... Ngược lại lại khôi phục mấy phần trấn tĩnh.”
“Sau khi tan học, bản thân Cát Viễn Hàng cảm thấy không đúng, sau khi về đến nhà tìm cha hắn để hồi phục kinh mạch, hơn nữa còn làm một Minh Tâm Kính. Lúc này mới loại bỏ sự ảnh hưởng của trạng thái tiêu cực, tin rằng điểm này đã đủ để làm bằng chứng cho sự nghi ngờ của ta.”
“Minh Tâm Kính? Cho nên trạng thái tiêu cực thật sự tồn tại sao?”
Sắc mặt Lý Trường Giang u ám giống như sắp chảy ra nước.
“Đúng vậy, thật sự có, Cát Viễn Hàng nói như thế, nhiều học sinh khác đều có tình trạng tương tự, chuyện này không thể dùng sự trùng hợp để giải thích được.”
“Cho nên, ngươi cho rằng, đây là... Ảnh hướng trái chiều bị tạo ra bởi ý chí chiến đấu điên cuồng của Phá Quân?”