Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1240 - Chương 1241: Hồng Mao, Ngươi Là Đứa Trẻ Ngoan

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1241: Hồng Mao, ngươi là đứa trẻ ngoan

Thanh niên áo trắng bên cạnh thấy người yêu giúp đỡ, tinh thần tốt hơn rất nhiều, cười haha, điểm qua từng cái: “Muôn đời độc thân, không có bạn gái, buổi tối ôm gối, khóc huhu một trận! Hahaha...”

Thanh niên tóc đỏ giận tím mặt: “Ta có vợ!”

Nhưng thanh niên áo trắng cười lớn: “Vậy chúng ta giống nhau, bọn họ đều là cẩu độc thân, toàn bộ đều thấy mà thèm!”

Lập tức thanh niên tóc đỏ chuyển tức giận thành vui mừng, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, đều là cẩu độc thân, toàn bộ đều thấy mà thèm.”

Hắn hehe cười, đột nhiên nói: “Việc này, linh cảm của ta tuôn ra, không nhịn được muốn làm một bài thơ...”

Nói xong rung đùi đắc ý nhớ lại: “Đáng thương mấy tên cẩu độc thân, trăm ngàn năm không có bạn gái, nếu muốn hỏi vì sao, không phải không tiền thì là xấu!”

Thanh niên áo trắng và bạn gái cười đến ngã xuống, vỗ tay nói: “Thơ hay, thơ hay!”

Một bài thơ này nhưng chọc cho nhiều người tức giận!

Nghe xong bài thơ này, mấy ngươi hừng hực tức giận, ào ào nhảy dựng lên, thấy sắp đánh thành một chùm.

Bên này có sẵn nhiều nguyên soái bộ trưởng địa vị cao quý như vậy, lại hoàn toàn không quan tâm, bỏ mặc!

Bộ trưởng Đinh mặt trầm như nước, quát một tiếng: “Đều dừng tay! Đều im miệng!”

Hét một tiếng, dường như tức giận đến sắc mặt đều trắng bệch: “Đây là lúc nào, đây là chỗ nào, các ngươi.... haizz, các ngươi có thể chú ý hình tượng bản thân một chút không!”

Lời răn dạy trong câu này, nói thực sự không chút khí thế, còn không bằng không nói.

Dường như mấy người đó có phần thu liễm lại, nhưng tổng thể vẫn cười đùa không dứt, nói gì hình tượng?!

Rầm!

Một tiếng ầm vang dội, mọi người ngay ngắn nhìn theo tiếng.

Chỉ thấy Hạng Cuồng Nhân không thể nhịn được nữa, nặng nề đập bàn, đứng lên, cái đầu hùng vĩ cao hơn hai mét ba, sắp đụng đến nóc trần nhà.

Hiệu phó Hạng tức giận nói: “Ta biết mọi người lai lịch rất lớn, nhưng cho dù lai lịch có lớn, đã đến Cao Võ Tiềm Long bọn ta cũng không nên như vậy chứ?”

“Bọn ta là chủ nhà, kính lễ đối đãi, lẽ nào mọi người ngay cả tôn trọng tối thiểu cũng không giữ lại cho chủ nhà sao?”

Râu quai nón của Hạng Cuồng Nhân như sư tử đực, nổi giận nói: “Đây lại là đạo lý gì?”

Thanh niên áo trắng bên cạnh dẫn theo bạn gái cười haha, nói: “Lời này nói đến không có khuyết điểm, những tên kém văn hoa man di như các ngươi, chính là không hiểu lễ nghĩa như vậy, còn không mau tại lễ xin lỗi chủ nhà!”

Hạng Cuồng Nhân tức giận nói: “Ngươi cũng đừng đứng bên đó giả vờ làm người tốt, ngươi dẫn theo bạn gái đến Cao Võ Tiềm Long, chỗ nghiêm trang như vậy, còn tự liếc mắt đưa tình, còn ra thể thống gì, có mặt mũi gì chỉ trích người khác?!”

Thanh niên áo trắng và bạn gái cứng họng, kinh ngạc một trận không nói ra, nửa ngày mới ngạc nhiên nói: “Hiệu phó Hạng, bọn ta là đồng minh đó...”

Ta luôn nói chuyện vì các ngươi, ngươi không nghe ra sao.......

Nhưng Hạng Cuồng Nhân tức giận xông thiên, nào còn quản quân bạn hay quân địch, tóm được chính là bắn liên thanh.

“Đối với trưởng bối, dù sao lễ nghĩa tối thiểu vẫn phải hiểu được chứ? Xuất môn làm khách, lễ nghĩa tối thiểu, vẫn phải hiểu được chứ? Đối mặt cười tươi đón chào, lễ nghĩa tối thiểu, không nên có sao? Đến nhà người ta, tôn trọng tối thiểu, các ngươi có không?”

Hạng Cuồng Nhân chỉ qua từng người, không nhịn được phẫn nộ nói: “Nhìn từng người các ngươi thành dáng vẻ gì? Tuổi còn nhỏ, hành sự không có quy tắc, không kiêng nể gì cho ai xem đây?!”

Trên trán Đông Phương đại soái một giọt mồ hôi trong suốt, lặng lẽ tỏa ra, bị hắn lặng lẽ lau đi....

Thật mãnh liệt!

Hạng Cuồng Nhân này.... năm đó lúc ở Đông quân, sao ta không phát hiện hắn gan dạ như vậy chứ....

Tức giận mắng một hồi như vậy, toàn bộ bầu không khí của phòng họp đều yên lặng.

Rất lâu sau, đột nhiên thanh niên tóc đỏ cười haha, nói: “Lời này cực kì có lý, là bọn ta quen tùy ý, không chú ý trường hợp, lập trường thân phận đôi bên.... khụ khụ, quả thực là bọn ta không đúng, bọn ta xin lỗi hiệu phó Hạng.”

Hạng Cuồng Nhân gầm lên: “Chính là tên tóc đỏ ngươi, vô pháp vô thiên nhất không có lễ phép! Ngươi nhìn thái độ của ngươi bây giờ, tướng ngồi không ngồi như tê liệt mấy năm, đây là thái độ xin lỗi của ngươi!?”

Hôm nay Hạng Cuồng Nhân cho dù bất cứ giá nào.

Làm sao hắn không biết, mấy người này nhất định không phải người tầm thường, nhất định thân phận rất trâu!

Không thấy mấy người đại soái và bộ trưởng Đinh luôn không nói gì sao?

Nhưng hắn chính là nuốt không trôi cục tức này.

Cho dù ngươi có thân phận gì, lẽ nào lễ phép tối thiểu không quan trọng như vậy sao?

Đột nhiên vẻ mặt thanh niên tóc đỏ bắt đầu vặn vẹo, khuôn mặt ngượng ngùng nhìn bên này, lại nhìn bên kia.

Ở bên cạnh, trong ánh mắt của tất cả thanh niên nhịn cười, nhịn đến sắp đau bụng, mau chóng ngồi thẳng người, rất thành khẩn chân thành nói: “Ta sai rồi!”

Nghe xong câu này, cơn tức giận của Hạng Cuồng Nhân xem như hơi giảm xuống, thở một hơi, nói: “Không phải tính của ta nóng, mà là.... người trẻ tuổi, thực sự không nên dáng vẻ như vậy, Hồng Mao.”

Câu Hồng Mao này xảy ra bất ngờ, lập tức khiến bả vai của mấy người đối phương run rẩy, đồng loạt cuối đầu liều mạng nhịn cười.

Mà thanh niên tóc đỏ được gọi là Hồng Mao vẻ mặt chuyển thành ngơ ngác quái dị.

Đm, hôm nay ta lại có biệt danh mới?!

Cơn tức giận của Hạng Cuồng Nhân đã hoàn toàn biến mất, hậm hực nói: “Biết sai có thể sửa, lương thiện không có cái nào lớn hơn cái này, đã nhận sai, vậy chính là đứa trẻ ngoan, nhưng sau này hành tẩu giang hồ cũng được, lên chiến trường cũng thế, nhớ lấy họa từ miệng ra, người trẻ tuổi, lông bông một chút không xem là tật xấu, nhưng với các ngươi bây giờ miệng còn hôi sữa, tối thiểu trong lòng kính nể vẫn phải có.”

Hiệu phó Hạng thở dài một hơi, hơi mất hứng, nói: “Các ngươi chưa từng gặp phải bất lợi, lúc này có lẽ lời nói không vào tai, nghe không vào, nhưng....... trong lòng ta đã dự tính rồi, hết lời ở đây, ôi..... người trẻ tuổi bây giờ......”

Cuối cùng yếu ớt thở dài, chầm chậm ngồi xuống, có vẻ không vui.

Hồng Mao này ngồi xuống ghế, chầm rãi cảm thấy trên ghế có vẻ như có một cây đinh, hơn nữa may mắn thế nào đâm vào trong búi trĩ khó chịu.

Trên mặt lúc đỏ lúc trắng, ngượng ngùng nói không nên lời, hình như dáng vẻ có chút không biết làm thế nào.

Miệng còn hôi sữa.... đây là nói ta?

Biết sai có thể sửa, chính là đứa trẻ ngoan?

Hồng Mao cảm thấy mình sắp nổi giận rồi.

Ồ, trời ơi, sống bao nhiêu năm như vậy, lần đầu tiên ta biết ta lại có thể là đứa trẻ ngoan....

Bình Luận (0)
Comment