Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1242 - Chương 1243: Ba Nhánh Đội Ngũ

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1243: Ba nhánh đội ngũ

m thanh của học sinh như từng đợt sóng, từng người hưng phấn cả khuôn mặt đỏ bừng.

Đông Phương đại soái trên đài vẫy tay thăm hỏi, lập tức không khí càng thêm nhiệt liệt.

“Nhật nguyệt huy hoàng, chỉ ta Đông Phương, thiên thu vạn tái, tường đồng vách sắt!”

Các học sinh lớn tiếng la hét, âm thanh chấn động bầu trời bao la.

Tây Môn đại soái xuất hiện.

“Thiên thu chiến thần, đại lục Tây Môn, núi cao sừng sững, muôn đời một người!”

Đến Bắc Cung Hào đại soái đi ra, cổ họng của các học sinh đều đã khan tiếng.

“Cực hàn tiên phong, có ta Bắc Cung, công cao cái thế, uy chấn trời xanh!”

Ba vị đại soái ung dung bình tĩnh, chậm rãi phất tay, mặt mang nụ cười.

Các học sinh chỉ cảm thấy máu nóng trong tim nhanh chóng trào lên, đây chính là chiến thần của nhân loại, đây chính là thần bảo hộ của nhân loại, đây chính là anh hùng của đại lục!

Nhưng rất ít người phát hiện, mặc dù ba vị đại soái đang mỉm cười, nhưng sắc mặt nặng nề biết bao nhiêu.

Hơn nữa, nói cực ít.

Dáng vẻ tâm sự chồng chất.

Lý Thành Long nhẹ nhàng nói: “Lão đại, ngươi nhìn ra cái gì?”

Tả Tiểu Đa lắc đầu.

Chỉ nhìn thấy ba vị đại soái khí vận xung thiên, về tướng mạo… khụ khụ, giống như lúc nhìn chú Nam, chú Ngô, còn có ba mẹ, phúc trạch lâu dài, một đời vô lo – thực ra là cái gì cũng không nhìn ra.

Lúc này, một trận xôn xao bên cạnh, lại là Cao Xảo Nhi dáng vẻ âu lo khom lưng đi đến, thương lượng với bạn học bên cạnh, đổi vị trí ngồi bên này.

Hạng Băng ở một bên khác ánh mắt rất cảnh giác nhìn qua.

Vì sao Cao Xảo Nhi này ngồi bên cạnh Lý Thành Long? Hừ, lẽ nào giáo chủ Cương Thiết thần giáo, còn có phẩm chất riêng là trêu hoa ghẹo nguyệt này?

Vì thế đầu ngón tay chọc chọc Hạng Xung.

Hạng Xung đang kéo cổ họng la hét, kích động cả mặt đỏ bừng, cảm thấy dưới xương sườn mình bị em gái chọc sinh ra đau đớn, rất không hài lòng quay đầu nhìn lại.

“Nhìn bên đó kìa.” Hạng Băng bĩu môi.

“Sao thế?” Hạng Xung đã nhìn cả hai mắt, không hiểu gì nhìn em gái mình: Ngươi muốn kêu ta nhìn cái gì?

Hạng Băng trở nên chán nản.

“Cút! Đi hét của ngươi đi!” Hạng Băng tức chết.

“Ồ.”

Hạng Xung lập tức xoay đầu, vội vã gia nhập đội ngũ la hét: “Chào đại soái! Đại soái, đại soái! Aaaaaaaa….”

Mũi của Hạng Băng tức đến xì khói.

Gào đi gào đi, cổ họng của ngươi sắp gào bể rồi!

Sao ta lại có người anh trai đầu đất như vậy cơ chứ?

Bên này.

“Có lẽ ba vị đại soái không xem trọng đấu võ lần này.” Giọng điệu của Cao Xảo Nhi trầm trọng.

Lý Thành Long khẽ lắc đầu, nói: “Hơn cả thế.”

“Hơn cả thế?” Cao Xảo Nhi nhíu mày.

Tỉ mỉ quan sát.

“Đúng vậy, ba vị đại soái đều có một loại…. cảm giác rất không biết làm sao, dường như…. Có chút xấu hổ với tiếng reo hò của các học sinh, loại cảm giác này, ngươi có sao?” Lý Thành Long thận trọng nói.

Cao Xảo Nhi nhăn mặt, lẩm bẩm nói: “Nếu ngươi không nói, ta còn thật sự không chú ý… nhưng bây giờ xem ra, quả thực có chút ý tứ này….. nhưng vì sao chứ?”

Lý Thành Long lắc đầu: “Thực sự không cách nào đoán được, xem tiếp đi.”

Tả Tiểu Đa nhíu mày nhìn, nói: “Có lẽ sẽ không phải là chuyện xấu…. ba vị đại soái khí vận xung thiên, chính khí lẫm liệt, công bằng, uy nghiêm dày nặng…. không giống dáng vẻ làm chuyện gì trái với lương tâm…”

Lý Thành Long hừ một tiếng, nói: “Ai nói tới chuyện trái lương tâm?”

Cao Xảo Nhi chăm chú suy nghĩ, vừa nãy lời Tả Tiểu Đa nói, có chút thú vị.

“Ba vị đại soái khí vận xung thiên, chính khí lẫm liệt, công bằng….” Cao Xảo Nhi nghiền ngẫm câu nói này, lập tức trong lòng lật lại tài liệu trước kia của Tả Tiểu Đa.

Luôn cảm thấy trong đó có chỗ gì đó mà mình xem nhẹ.

“….. khí vận xung thiên.”

Khí vận!

Cao Xảo Nhi hiểu ra.

Vọng Khí Thuật!

Trên tài liệu nói, Tả Tiểu Đa đã từng đi theo lão hiệu trưởng Nhị Trung thành Phượng Hoàng Hà Viên Nguyệt, học Vọng Khí Thuật.

Mặc dù trước giờ bản thân hắn đều xem tướng cho người khác, dường như không có liên quan tới Vọng Khí, hơn nữa có chuyện liên quan đến Vọng Khí Sĩ, xưa nay hắn cũng không thể hiện ra,

Nhưng từ câu nói này có thể nghe ra, Tả Tiểu Đa cũng vô cùng tinh thông Vọng Khí.

Trong lòng Cao Xảo Nhi chấn động thêm mấy phần.

Bên trên, ba vị đại soái đã ngồi xuống.

Sau khi Diệp Trường Thanh tràn đầy nhiệt tình nói một đống, lập tức: “Tiếp theo, xin mời bộ trưởng Đinh phát biểu.”

Tiếng vỗ tay vang như sấm.

Bộ trưởng Đinh lên đài cao, thân cao đứng thẳng, uyên đình nhạc trì.

“Chào các vị bạn học, hôm nay ta đến đây, một là đến xem thử các ngươi, thứ hai, đương nhiên cũng không thể đến không lý do, đó chính là… gần đây Cao Võ Tinh Hồn đại lục chúng ta phát triển rất nhanh, cho nên… đương nhiên chúng ta cũng có đối thủ cạnh tranh của chúng ta….”

“Vốn dĩ ta cũng không ngờ…. mọi người sẽ đến nhanh như vậy, nghe nói ta xuất kinh, các môn phái ẩn thế đột nhiên giữa đường tìm ta, muốn để đệ tử bổn môn phái luận bàn với các học sinh Cao Võ một chút.”

Bộ trưởng Đinh nói rất mơ hồ, nhưng có một điểm lại đang nhấn mạnh.

“Vì mấy môn phái này đều là môn phái ẩn thế, ít liên quan đến thế giới, ở đây ta không tiện nói ra tên của bọn họ, nhưng ta muốn thông báo với các ngươi…… nhưng môn phái ẩn thế này, thực lực mạnh mẽ dị thường!”

Bộ trưởng Đinh lớn tiếng nói: “Đệ tử truyền thừa của bọn họ, mỗi người đều là thiên tài hiếm gặp, một cường giả số một!”

“Nói thật, ta vô cùng không muốn dẫn bọn họ đến, vì…. Ta sợ các người làm Cao Võ Tiềm Long mất mặt!”

Giọng nói của Bộ trưởng Đinh nặng trĩu.

“Cho dù các ngươi cũng đều là thiên tại tự phụ, nhưng ta vẫn sợ các ngươi thua, càng sợ đả kích đến sự tự tin của các ngươi……”

Một chuỗi lời này, khiến cho học sinh năm nhất đến năm tư của Cao Võ Tiềm Long đồng loạt khí huyết cuồn cuộn!

Lời này có ý gì?

Đây không phải trực tiếp xem thường tất cả bọn ta sao?

Ở bên dưới, Tả Tiểu Đa càng nghe càng cảm thấy trong lòng không đúng, dường như lửa giận của mình cũng sắp bị kích thích ra rồi…

Không ổn, ta không thể lỗ mãng.

“Hay là chúng ta không đánh nhau, thi uống rượu đi…”

Ở bên dưới Tả Tiểu Đa giấu não dưới đũng quần, biến đổi giọng nói hét lớn: “Ta không tin hơn năm ngàn người bọn ta còn không uống chết một nhúm người các ngươi, cạn chết các ngươi! Huhu…”

Ầm!

Lập tức một trận cười vang.

Bình Luận (0)
Comment