Trên đài dưới đài, vô số người cúi thấp đầu, thật sự không nhìn nổi, quá đánh lừa dư luận!
Một tên hét nhìn quyền, một tên hét nhìn chưởng, kết quả vẫn chạm nhau vẫn là chân!
Nếu hai tên này không hét giọng đó, trận chiến này hoàn toàn bình thường, thậm chí còn rất kịch liệt, khiến người ta xem đến tán thưởng không ngừng.
Nhưng sau khi phối hợp với miệng, lại xem đến người ta cực kì khó chịu, còn kích thích hơn xem trò cười!
Mà dưới đài, ánh mắt của Vưu Tiểu Ngư đã hoàn toàn cứng lại.
Nếu nói lần va chạm đầu tiên, Băng Tiểu Băng lùi nhiều hơn ba bước là do không chuẩn bị, nếu mất mặt thêm, vậy thì lần va chạm này nhất định sẽ xoay trở lại, không nói tìm lại thể diện, ít nhất cũng yên tâm trong lòng một chút.
Đây là hành động mọi người có thể đoán được, vì đổi thành bọn họ cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng kết quả lần va chạm này, rõ ràng vẫn là Băng Tiểu Băng lùi nhiều hơn.
So với lần trước, còn lùi nhiều hơn hai bước!
Lần va chạm này, Tả Tiểu Đa lùi bốn bước, so với lần trước giảm một bước, mà Băng Tiểu Băng lại lùi những chín bước!
Khuôn mặt đã hơi đỏ lên.
Băng Tiểu Băng cứ có cảm giác như bị dẫm phải phân chó vậy!
Cái này không dựa theo kịch bản.
Đm, biên kịch biên tốt rồi, đạo diễn, đạo cụ, ánh sáng đều đúng chỗ, cmn thế là tên diễn viên trước mặt đã sửa lại kịch bản!
..........
Dưới đài.
Trong lòng Vưu Tiểu Ngư đầy không dám tin, thậm chí cảm thấy mắt mình đã xảy ra chuyện, lẩm bẩm nói: “Nền tảng của tên khốn này..... lại còn vững chắc hơn Băng Minh Đại Vu?! Cái này làm sao làm được? Điều này.... điều này không thể nào?”
Vợ chồng Tả Lộ Thiên Vương bên cạnh, trong lòng hai người biết nội tình đôi bên giống nhau, cũng đã khiếp sợ nói không nên lời.
Bây giờ Băng Tiểu Băng chiến đấu trên đài, đó chính là Băng Minh Đại Vu, một trong mười hai Đại Vu của Vu Minh.
Đối với siêu cấp đại năng như bọn họ mà nói, cái gọi là áp chế cảnh giới đấu võ, vốn dĩ không nói công bằng hay không, đó trực tiếp là một chuyện cực đoan không công bằng.
Ví dụ trực quan nhất để nói rõ, một vị tu giả Hóa Vân đấu với cảnh giới Thai Tức, luôn miệng nói cái gì mà, ta áp chế tu vi bản thân đến trình độ cảnh giới Thai Tức, giao đấu công bằng với ngươi!
Câu này có vẻ như không có khuyết điểm gì, thực ra chính là tất cả đều vô lý!
Cái gì gọi là không bắt nạt?!
Mỗi cảnh giới đều có một cảm ngộ cảnh giới, một tuổi có trải đời của một tuổi!
Đây hoàn toàn là khái niệm không giống nhau!
Đặc biệt là siêu cấp Đại Năng như Băng Minh Đại Vu, áp chế tu vi của mình đến trình độ Đan Nguyên cảnh, lại có thể so sánh được với một Đan Nguyên cảnh bình thường?
Sức mạnh chiến đấu mà hắn có thể phát huy, không nói cái khác, ít nhất cũng phải vượt qua uy lực của chính bản thân Băng Minh Đại Vu ở thời kì Đan Nguyên cảnh!
Thậm chí mạnh hơn một bậc, hơn gấp đôi!
Đám tuyệt thế đại năng này, áp chế tu vi xuất chiến, nói nhỏ thì là vô địch cùng bậc, nói lớn thì là đe dọa Anh Biến, diệt Hóa Vân, khỏi phải nói, là sự tồn tại tuyệt đối siêu phàm thoát tục!
Vốn dĩ mọi người đều lo lắng, Băng Minh Đại Vu sẽ nhất thời hứng khởi đánh hỏng Tả Tiểu Đa không, từng người rất căng thẳng.
Nhưng bây giờ....
Có vẻ như kỳ tích xuất hiện!
Người bị áp đánh, vậy mà lại là Băng Minh Đại Vu!
Phần sung sướng trong lòng Tả Hữu Thiên Vương, quả thật sắp bay lên rồi!
Vưu Tiểu Ngư càng như vậy, sau khi khiếp sợ một trận, chính là một trận vui mừng.
Nguy hiểm thật!
Nếu không phải vận may của mình tốt hơn Băng Minh Đại Vu, bây giờ người chiến đấu với Tả Tiểu Đa là mình, làm trò cười cho thiên hạ phải đến lượt mình, Băng Minh Đại Vu, người tốt ghê cơ!
Không, phải là Vu tốt!
Ta thực sự cảm ơn tám đời tổ tông của ngươi!
Đám người Đông Phương đại soái trên đài cũng đồng loạt trợn mắt há mồm!
Diệp Trường Thanh và đám người Cao Võ Tiềm Long không biết người chiến đấu với Tả Tiểu Đa là ai, nhưng sao đám người Đông Phương đại soái không biết được? Mọi người cùng nhau đi từ dãy núi Tinh Mang đến đây cơ mà!
Đó là Băng Minh Đại Vu mà!
Uy áp thiên hạ, Băng Minh Đại Vu của một trong mười hai Đại Vu, ngự trị Tinh Hồn vô số năm tháng!
Áp chế tu vi trên đài, ngông cuồng bắt nạt người khác, kết quả bị một thằng nhóc bắt nạt lại, ha ha ha...
Quả thực là mấy ngàn vạn năm qua, đây chính là tin tức bùng nổ nhất!
Tin tức cực kì lớn!
“Nhóc con này là ai? Làm sao đặc biệt như vậy?”
Ba vị đại soái tìm Lưu Nhất Xuân tra tài liệu.
“Tả Tiểu Đa... mười tám tuổi....”
Ba vị đại soái vừa xem tài liệu trên tay, vừa ngẩng đầu xem trận đấu, vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc.
“Có trò hay xem rồi.”
Lập tức trong lòng mọi người tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.
Băng Minh Đại Vu à, ha ha ha, bọn ta vui nhất là nhìn ngươi bị đánh....
Bang bang bang.....
Trên đài, hai người gió lốc cũng cuốn đi cuốn lại, không ngừng nhấc chân, đá chân..... đương nhiên, thiết quyền và thiết chưởng cũng không nhàn rỗi, cũng đang ầm ầm đụng nhau....
Băng Minh Đại Vu gần như sụp đổ, ta không thể mất mặt như vậy.
Lại cứng đối cứng lùi thêm mấy bước, nhất định phải cứng đối cứng tìm lại.
Bằng không, ta còn sống không?
Ta chính là Đại Vu!
Ta có thân phận lớn...
Ta không thể bị đánh, ta lên là để đánh người...
Thế là, Băng Tiểu Băng liên tục điên cuồng tấn công không ngừng, liều mạng tấn công...
Tả Tiểu Đa gãi đúng chỗ ngứa: chơi cứng đối cứng? Hehehe... ta sợ nhất là đám lão yêu quái các ngươi chơi kỹ xảo với ta, bây giờ lại so sức mạnh với ta, chẳng phải trúng kế của ta sao?
“Băng Tiểu Băng, ta thích ngươi!” Tả Tiểu Đa vui quá rồi, vừa liều mạng trút oán hận, vừa vui vẻ phấn chấn hét lớn.
Hahaha, ta chính là thích như vậy!
Tả Tiểu Đa đánh tràn đầy niềm vui, đụng nhau hết sức vui vẻ, từng lần thân thể đụng nhau, khiến Tả Tiểu Đa có cảm giác cao trào.
Đã!
Quá đã!
Chuyện nhỏ, chơi cứng với lão tử!
Cùng ta va chạm chân trái? Ta cứng hơn ngươi!
Cùng ta va chạm chân phải? Ta cứng hơn ngươi!
Cùng ta va chạm chính giữa...... Khụ khụ, cái này không có va chạm!
Chỉ thấy trên lôi đài, bóng người tung bay, hai ngươi như hai đầu trâu, ầm một tiếng va chạm một chút, sau đó từng người lui về, sau đó đồng thời xông lên, ầm một tiếng lại va chạm, lại lui về, lại xông lên, lại va chạm nhau....
Hai chân của hai người như hai cây gậy sắt, bay lên, va chạm, bay lên, va chạm, bay lên...
Liên tục va chạm hơn một trăm lần.
“Đm!”
Băng Tiểu Băng bị kích động chửi ầm lên.
Luân phiên va chạm, phát hiện Băng Tiểu Băng vô cùng chán nản, mình cũng có vẻ qua loa hay là.... thực sự không làm được!