“Còn nếu ngươi vượt qua cả mức độ này... Vậy thì cho dù là những thứ này, tới lúc đó chúng vẫn sẽ vô dụng.”
“Về giá trị trường tồn thì phải nói tới những thứ có cấp bậc huyền thoại, phải là thứ tốt nhất – là chí bảo trong Tinh Không.”
Ngô Vũ Đình nói với giọng điệu có phần say mê.
“Ví dụ như một thanh kiếm trong truyền thuyết, khi lấy thanh kiếm này ra, có thể đập nát ngân hà Tinh Không trên bầu trời, một ví dụ khác nữa là, còn có một thanh đao trong truyền thuyết, thanh đao này vừa ra, sẽ tái tạo Càn Khôn; ví dụ nữa là, còn có một loại bảo vật có thể mở lại vũ trụ gì gì đó...”
Ngô Vũ Đình thổn thức nói: “Có rất nhiều thứ tốt lưu truyền trong truyền thuyết, nhưng không tới một cảnh giới nhất định sẽ không thể biết được, đương nhiên, quan trọng hơn cả là không có tư cách để biết. Lấy kinh nghiệm và kiến thức của con người làm ví dụ, khi ngươi đang bay ở không trung, dưới mặt đất, vẫn còn có người thi chạy bộ, chỉ cần chạy một trăm mét trong vài giây là có thể giành được giải nhất, mà sau khi ngươi đạt tới một cảnh giới nhất định, ngươi đã có thể bay từ đây tới đại điện Vu Minh cũng chỉ trong vài giây này, điều này không liên quan tới khoảng cách, mà liên quan tới nhận thức. Sự hiểu biết, nhận thức, kinh nghiệm và kiến thức ở mỗi cấp độ cảnh giới là khác nhau...”
Tả Tiểu Đa nghe thấy thế thì cau mày.
Lúc này, thậm chí hắn còn nghi ngờ một cách mãnh liệt rằng mẹ đang chém gió.
Người như vậy, hắn đâu có nghe nói qua, cho dù là truyền thuyết, cho dù là thần thoại, cũng không giỏi như vậy!
Còn thật sự nói tới mức nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, đó chỉ là một sự lý giải gượng ép mà thôi!
“Đừng nghi ngờ, thật sự đã từng có người làm được.”
Tả Trường Lộ khẽ thở dài, nói: “Người kia đã mạnh tới nỗi, chỉ cần hắn vẫn đang ở trên một khối đại lục, chỉ cần ý niệm của hắn vừa động, là hắn đã có thể xuất hiện ở một nơi bất kỳ trên các khối đại lục hiện tại, thật sự là nghĩ tới nơi nào, thì người sẽ ở nơi đó...”
“Ví dụ như, hiện tại hắn đang ở cực Nam của Vu Minh; sau khi hắn động một ý niệm, hắn đã có thể đứng trên đỉnh cao nhất ở cực Bắc của đại lục Tinh Hồn chỉ trong nháy mắt.”
“Đừng dùng ánh mắt ‘không thể tin’ ấy nhìn ta... Đúng là người này, năm đó đã trục xuất tám khối đại lục khác. Mặc dù... đây chỉ là truyền thuyết... Mẹ cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, với cảnh giới hiện tại của ngươi, ngươi xem là thật hay không thật cũng không sao cả, chỉ cần nghe là được, vốn dĩ chuyện này đã vượt qua sự hiểu biết và nhận thức của ngươi, chờ tu vi cảnh giới của ngươi tới mức độ đó, tự nhiên ngươi cũng sẽ hiểu được.”
Tả Tiểu Đa gãi đầu.
Được rồi, so sánh với những thứ mà các ngươi nói tới, thì hiện tại ta thật sự đã thu về một đống rác, trở thành vua đồng nát....
“Còn có những chiếc nhẫn không gian trên tay ngươi, chiếc nào nên tặng thì tặng đi, nên bán thì bán đi, giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Ngô Vũ Đình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với hiện tượng keo kiệt của con trai mình.
“Đợi thực lực của ngươi mạnh hơn một chút, những thứ này, muốn có bao nhiêu là có thể có bấy nhiêu, bản thân không kiếm được, chẳng lẽ không thể chiến đấu để cướp lấy sao? Nắm đấm lớn chính là đạo lý lớn, khi tu vi càng cao, sức mạnh thể hiện ra càng rõ.”
Cướp?
Tả Trường Lộ ở bên cạnh liên tục ho khan, đừng dạy hư đứa nhỏ, phá hỏng tam quan...
Ngô Vũ Đình nheo mắt.
Điều này còn cần ta dạy sao? Đều học theo ngươi thành cái dạng gì rồi?
Chỉ cần là gen của ngươi thôi, cũng đã đủ để khiến con trai đi sai đường từ lâu rồi... Chưa kể đến việc ‘lấy mình làm gương’ của ngươi.
Tả Tiểu Đa càng ngày càng cảm thấy thất vọng, vốn dĩ hắn nghĩ rằng bản thân đã là người giàu nhất thế giới, trong hai tay áo có núi vàng, nhưng bây giờ xem ra, trong mắt của cha và mẹ, đó cũng chỉ là việc nhặt mấy thứ bỏ đi, nhiều nhất thì chính là hơi có xuất thân của vua đồng nát.
Nhưng hắn lại không biết, khi cha mẹ của mình nhìn thấy vật tư được chất thành từng núi như vậy, trong lòng bọn họ sớm đã chấn động tới mức không chịu nổi rồi!
Tất nhiên mấy thứ này chẳng là gì đối với vợ chồng hai người, nhưng nếu liên hệ tới tu vi thực lực hiện tại của Tả Tiểu Đa, thì chỗ vật tư đó thật sự là rất khủng bố, rất đáng sợ!
Những thứ tốt như vậy thật sự đã nói lên rất nhiều điều!
Khi nào thì một kẻ ở Đan Nguyên cảnh... Đã có thể kiếm được nhiều thứ tốt như vậy?
Theo như hai vợ chồng được biết, thì từ xưa đến nay, hình như chưa từng có kẻ nào ở Đan Nguyên cảnh, có thể có được sự giàu có như con trai của mình, vật tư mà cứ lấy ra hết núi này tới núi khác, thật sự xứng với danh tiếng trong hai tay áo có núi vàng...
Thậm chí Ngô Vũ Đình còn cảm thấy tự ti ở trong lòng.
Nghĩ lại khi mình và chồng còn ở Đan Nguyên cảnh... Khụ khụ, bọn họ cũng đã có thể thu được một số thứ, chỉ có điều... Đâu có thu được nhiều như con trai mình, còn không bằng một phần mười, thậm chí là một phần trăm...
Sau khi kiểm kê xong những thu hoạch bình thường, thì kiểm kê tới những thu hoạch nổi bật.
“Đất Không Gian này... Mặc dù chỉ có một chút, nhưng lại quý tới cực điểm, nên phải được sử dụng một cách thận trọng.”
Ngô Vũ Đình nói: “Ban đầu ta còn chưa nghĩ ra cách sử dụng, nhưng ngươi có Diệt Không tháp trong tay, hơn nữa còn có thể khiến Diệt Không tháp biến hóa tới mức này, vừa hay là thời cơ tốt để sử dụng Đất Không Gian này, đúng là số phận sắp đặt, đánh bừa mà trúng, lát nữa ngươi hãy rải Đất Không Gian lên ngọn núi kia của ngươi là được; số Đất Không Gian này có thể khiến không gian trong Diệt Không tháp của ngươi tăng lên mười lần, và... Ổn định gấp mười lần!”
“Chỗ Đất Không Gian này sẽ trở thành căn cơ bên trong, nên ngươi hoàn toàn không cần lo lắng tiểu tháp này sẽ bị ngoại lực phá hủy.”
“Thần kỳ như vậy sao?”
Tả Tiểu Đa sửng sốt.
Nhìn vào chỗ Đất Không Gian vừa mới lấy ra, thứ đó giống như một loại cát lấp lánh, vậy mà có hiệu quả lớn thế này sao?
“Nghe lời mẹ ngươi nói không sai được đâu.” Tả Trường Lộ gật đầu, nói.
“Có điều để lát nữa hãy rải, rải đất vào đây trước khi chúng ta ra ngoài là được.”
“Băng Phách này, còn cả chỗ Huyền Băng nghìn năm này, những thứ này đều để lại cho chị Tiểu Niệm của ngươi.”