Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1321 - Chương 1322: Niệm Niệm Mèo Đến Rồi! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1322: Niệm Niệm Mèo đến rồi! (2)

Vừa mới ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.

Đột nhiên kêu một tiếng, cả biệt thự giống như đột ngột rơi vào chín ngày lạnh nhất, khí thế lạnh giá bao phủ xuống.

Lập tức một tiếng hét phá vỡ bầu trời, một bóng người duyên dáng, giống như tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp xuất hiện ở trước cửa biệt thự, thân thể dao động, đến trước cửa phòng, một phát đẩy ra.

Tả Tiểu Đa đang đứng dậy kinh ngạc nghi ngờ nhìn ra cửa, nhưng nhìn thấy cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Một hình dáng thướt tha mà mình luôn mong nhớ, xuất hiện ở cửa.

Trên mặt Tả Trường Lộ lộ ra nụ cười ấm áp.

Ôi, áo bông nhỏ của bổn gia chủ đến rồi, cuối cùng cũng có trợ thủ rồi.

Trái lại vẻ mặt Ngô Vũ Đình ‘đúng như ta dự đoán, vẫn là ta biết rõ trái tim của con bé này nhất, nhưng tốc độ này quá nhanh, thật khiến ta kinh ngạc’ tóm lại là kiểu nụ cười nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay.

Sáng sớm nàng gửi tin nhắn thì dự đoán được con nhóc này nhất định sẽ tức giận, rõ ràng chính là cả người liều mạng xông pha đến đây.

Nhìn cả người sương giá hàn ý đó, sát khí tràn đầy, Tiểu Đa chắc chắn không đối phó tốt được rồi!

Con trai à, tự cầu phúc nhiều đi.

Lại nhìn thử Cao Xảo Nhi đang ngồi trên bàn ăn cơm, Ngô Vũ Đình lập tức hiểu được một chuyện khác, biến hóa vi diệu khác.

Tiểu Cẩu Đát có nạn rồi, đại nạn lâm đầu!

“Oa hahaha......”

Tả Tiểu Đa vui mừng hét lớn.

Cao Xảo Nhi xoay đầu, lập tức lóa mắt, chỉ có một trận lóa mắt, xúc mục kinh hồn, động tâm động phách.

Từ trong mắt nàng nhìn ra, người đến chính là một vị tiên nữ băng tuyết trên trời, cả người trên dưới mang theo băng tuyết rét lạnh cao quý, mang theo ánh trăng Quảng Hàn lạnh lẽo, đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, vóc người lòi lõm hợp lý, mảnh khảnh vừa đủ, thân hình mảnh mai, áo trắng như tuyết, đứng ở cửa, ở phía trước như vậy, lại giống như ở đỉnh núi tuyết không người trèo đến, lặng lẽ nở ra một bông hoa tuyết.

Ánh mắt, lỗ mũi, khuôn mặt..... diện mạo dịu dàng rõ ràng là nhu hòa đến trình độ cao, nhưng khí chất lại biến mọi thứ dịu dàng thành lạnh lẽo, ở trước mặt ngươi như vậy, nhưng ngươi vẫn sẽ cảm thấy, nàng chính là tiên nữ thân ngoài Vân Đoan.

Là ở tít trên cao như vậy, là sạch sẽ như vậy, tinh khiết từ trong ra ngoài, không nhiễm bụi trần, dù cho hồng trần cõi thế đầy dơ bẩn, cũng không thể tiêm nhiễm bất kì sự tinh khiết nào của nàng.

“Trên đời vậy mà có cô gái đẹp như vậy!”

Cao Xảo Nhi luôn tự hào về vẻ đẹp của mình cũng không nhịn được kinh ngạc.

Thế giới rộng lớn, số lượng mỹ nhân tuyệt sắc vô số kể, bản thân Cao Xảo Nhi cũng là mỹ nữ cực xuất chúng, nhưng có thế đạt đến mức độ của Tả Tiểu Niệm trước mặt, cũng là của quý hiếm có. Kiểu có sẵn dung mạo này, còn có sẵn khí chất này, Cao Xảo Nhi gặp mặt thì có thể xác định: khắp thế gian chỉ có một người này!

Phải biết Cao Xảo Nhi bình thường khá tự phụ với dung mạo của mình, cho dù ở thành Phong Hải, cũng thường có người khen ngợi Cao Xảo Nhi là đệ nhất mỹ nữ Phong Hải.

Nhưng, lúc này gặp Tả Tiểu Niệm, từ trong lòng tự nhiên bắt đầu dâng lên một loại cảm giác mặc cảm tự ti, thua kém không bằng.

Cảm giác này nói chung là: không thể chịu nổi, kém xa như vậy, chỉ có cao sơn ngẩng đầu, thậm chí đố kị cũng không đố kị được....

Con kiến có thể đố kị khủng long sao?

Mà sau khi Tả Tiểu Niệm vào cửa, xuất phát từ trực giác của phụ nữ, từ cái nhìn đầu tiên cũng nhìn thấy Cao Xảo Nhi.

Đây không phải Tả Tiểu Niệm không hiếu thuận, cũng không phải không nhìn thấy cha mẹ, mà là.... phụ nữ có phòng thủ tự nhiên với lãnh thổ của mình.

Nhìn một cái, một vị mỹ nữ tuyệt sắc, rất lanh lợi, rất thông minh, rất đảm đang, nơi nào cũng lộ ra phong thái đáng tin cậy....

Nhưng trong lòng Tả Tiểu Niệm lập tức yên tâm một nửa.

“Khụ khụ, mối đe dọa cũng không tính là rất lớn.”

Sau đó nhìn thấy vẻ mặt vui mừng, nhảy nhót, vừa cười vừa gọi của Tả Tiểu Đa đang nhào về phía mình.

“Hừ.”

Trong lòng hừ một tiếng, Tả Tiểu Niệm lóe một cái né qua bên cạnh Tả Tiểu Đa, nổi bật đứng trước mặt Ngô Vũ Đình và Tả Trường Lộ: “Mẹ, cha, ta nhớ các ngươi lắm....”

Tả Tiểu Đa nhào vào hư không, Niệm Niệm Mèo từ trước mặt mình vô biểu lạnh như băng sương đi qua, đến trước mặt cha mẹ lại cười tươi như hoa, biểu cảm thay đổi nhanh như vậy khiến người ta nhìn không rời mắt nhưng lại rõ ràng không tồn tại bất kì cảm giác không bình thường nào....

Đứng gãi đầu, nghĩ hoài không ra, tại sao không để ý ta nhỉ?

Ta thực sự không có lỗi với nàng mà!

“Đến là tốt rồi.” Ngô Vũ Đình cười, ý vị thâm trường nhìn con gái: “Con nhóc ngươi, dọc đường rất vội vàng?”

Trên mặt Tả Tiểu Niệm hồng hồng, ôm cánh tay Ngô Vũ Đình hờn dỗi: “Mẹ!”

Lập tức mới cười nói: “Vốn dĩ thực hiện nhiệm vụ không xa, vẫn nhớ làm xong nhiệm vụ rồi mới đến, cho nên nhìn thấy tin nhắn của mẹ, đã lập tức nhanh chóng đến đây, nhiệm vụ quan trọng là sum họp gia đình.”

“Ồ.”

Trong lòng Ngô Vũ Đình nói: Ta tin ngươi mới lạ đó, nhìn khí ngưng tụ toàn thân ngươi, còn tính ra tu vi bản thân ngươi, nếu không phải cả đường ngươi từ Cửu Trùng Thiên Các bay như tên bắn đến đây, lão nương xem như mù hai mắt rồi

Nhưng Ngô Vũ Đình đương nhiên sẽ không nói thật ra như vậy: “Vốn dĩ Niệm Niệm đang đi làm nhiệm vụ à, vậy nhất định chưa ăn cơm! Tiểu Đa, đứng ngây ra đó làm gì, còn không dọn ghế cho chị Niệm Niệm của ngươi, lấy chén đũa, mau lên, mau lên.”

Không cần căn dặn, Tả Tiểu Đa sớm đã khì khì mang đến, vẻ mặt ân cần: “Niệm Niệm..... chị..... hihi.... hehe.... ngồi đi.”

Tả Tiểu Niệm nhìn cũng không nhìn hắn, trực tiếp ngồi xuống, sau đó mới nhìn Cao Xảo Nhi, vẻ mặt tò mò nói: “Mẹ, hôm nay có khách à.”

Ngô Vũ Đình vốn là người từng trải, sớm đã hiểu trong lòng nhóc con này nghĩ cái gì, cả mặt rạng rỡ giải thích: “Đây là bạn thân của Tiểu Đa, giúp nhà chúng ta rất nhiều việc.... họ Cao.....”

Nói một lượt với con gái, giới thiệu về Cao Xảo Nhi.

Bạn học nữ!

Bạn học nữ thân thiết!

Trong lòng Tả Tiểu Niệm đột ngột báo động, trên mặt nụ cười càng thêm thân thiết ấm áp: “Bạn học Cao, xin chào, hôm nay thực sự rất cảm ơn ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment