Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1334 - Chương 1335: Hồng Thuỷ Xuất Chùy!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1335: Hồng Thuỷ xuất chùy!

Trên đỉnh cao nhất của dãy núi Tinh Mang, gió lớn rít qua lại từng hồi.

Hồng Thủy Đại Vu một mình đứng trên đỉnh núi!

Chân đứng bất đinh bất bát, mái tóc rối bay cao trong gió, áo choàng trên người bị gió lớn thổi phát ra âm thanh bi bi bo bo.

Giống như cả người hắn, chính là núi!

Chính là trời!

Chính là Thần!

Ánh mắt hắn nghiêm trọng, một loại cảm giác áp bức đột nhiên trỗi dậy, khiến sắc mặt hắn cũng có chút nặng nề.

Chầm chậm duỗi tay ra, ánh sáng màu đen lóe lên, trong tay đã nắm chặt đôi Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy đánh khắp thiên hạ không có đối thủ kia của hắn!

Chậm rãi triển khai.

Một trái một phải, một chùy chỉ trời, một chùy chỉ đất!

Đó là… thủ thức bắt đầu của Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy!

Hồng Thuỷ Đại Vu nhìn chằm chằm vào hư không trước mặt, không hề chợp mắt.

Gió lớn đột nhiên thổi mạnh, phát ra âm thanh “vù vù” điên cuồng, đỉnh núi, vài cây Thiết Mộc đã phải chịu vô số năm tháng bị thiên thạch tấn công vẫn đứng thẳng, lại bị lưỡi gió điên cuồng chém đến mạt cưa bay lả tả, từng cành cây không bao lâu đã rời khỏi thân, không biết đã bay đến đâu.

Chính thân cây cũng đang dần dần xiêu vẹo trong tiếng ‘tu tu tu’chằng chịt va chạm của gió, bỗng nhiên, thân cây Thiết Mộc cũng gãy ngay lập tức, ngay lập tức bay theo gió lốc đi mất!

“Hừ!!”

Ở phía dưới, Liệt Hoả Đại Vu hướng lên trời gào hét, mười vị Đại Vu đồng thời hét lên: “Cùng lên!”

Hàng vạn cao thủ ở hiện trường, cường giả của tam tộc Vu Nhân Đạo nắm tay nhau, cùng nhau nghiêm giọng hét lớn, tất cả đều dùng hết khả năng của mình, phát ra khí thế lớn nhất từ trước đến nay! Hung sát chi khí hùng hồn chưa từng có, đột nhiên mạnh mẽ xông lên!

“Hù!”

Tiếng Phượng Hoàng trong veo âm ỷ vang lên.

Ngay lập tức, một tiếng đoàng, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một ánh sáng chói lọi, vô cùng rực rỡ, vô cùng xán lạn, đến tất cả mọi người tại hiện trường đều mở mắt mà như mù!

Ánh sáng rực rỡ chiếu sáng khắp nơi! Tỏa sáng ngàn vạn dặm!

Hào quang vạn đạo, thụy thải thiên điều!

Một cánh cổng cung điện hùng vĩ tráng lệ, bỗng nhiên hiện ra giữa không trung; lơ lửng ở hư không giữa không trung? Lộ ra vẻ thần thánh và trang nghiêm gấp bội phần.

Một cánh cổng màu vàng tưởng như thông thiên triệt địa, tỏa ra ánh vàng rực rỡ.

Giây sau, cánh cổng đột nhiên mở ra.

Một luồng đầy yêu khí bỗng nhiên cuồn cuộn đi ra!

Một bóng đen, vù một tiếng xông ra!

Hồng Thủy Đại Vu gào lớn một tiếng, bỗng nhiên chui từ dưới đất lên, hét lớn một tiếng: “Chùy!!”

Cả người cuộn lại trong cơn gió lốc dữ dội xông thẳng lên Cửu Trùng Thiên, chỉ một động tác trên không trung, đã làm cho gió lốc đầy trời phải ngừng lại, trong vòng nghìn dặm, tất cả năng lượng của trời đất đều trong nháy mắt hoá thành dòng chảy, tất cả đều ngưng tụ trên cặp chùy kia.

Với một tiếng nổ, hoá thành thông thiên hắc khí, ầm ầm ập tới với uy thế giống như nổ tung Thương Thiên!

Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy, toàn lực xuất kích!

Giờ khắc này, ba nghìn dặm xung quanh, đều bị bóng tối bao phủ!

……

Bên trong thành Phong Hải.

Vợ chồng Tả Trường Lộ vừa mới đi dạo về đang ở trong sân nhìn nơi nào đó trên không trung.

“Chắc là bên đó rồi.”

Cuồng phong cuốn tay áo hai người bay tán loạn, ánh mắt ngưng trọng.

“Chỉ mong là di tích của Vu Minh, hoặc là nhân loại Đạo Minh cũng được, cho dù là Tinh Linh cũng không sao…”

Tả Trường Lộ nhẹ giọng nói: “Chỉ cần không phải là Yêu Minh thì đều được!”

Ngô Vũ Đình cười khổ: “Chỉ sợ là tính một đằng ra một nẻo, vạn sự vạn vật đều có duyên phận, Yêu Minh sắp trở về, di tích này xuất hiện vào lúc này, há lại không có nguyên do.”

Tả Trường Lộ lắc đầu không nói gì, sắc mặt tối sầm hiếm có.

Lúc sáng sớm, sắc trời đặc biệt lạnh, cho đến lúc bình minh lên.

Một tiếng chuông, đột nhiên vang lên, thanh dương xa xăm, giống như vang tận chân trời, như vang ở Cửu Trùng thiên ngoại, lại giống như vang lên…trong trái tim của mỗi người.

Sắc mặt của vợ chồng Tả Trường Lộ bất chợt thay đổi.

“Tiếng gì vậy?”

Ngô Vũ Đình kinh ngạc, đôi mắt đẹp dừng ở phương xa: “Vậy mà lại lợi hại như vậy, đạo cảnh gông xiềng trong lòng ta, vốn dĩ đã bị mở một góc, nhưng tiếng chuông này, lại lần nữa phá nát một góc còn lại!”

Tả Trường Lộ cười khổ không ngớt, không ngừng lắc đầu.

“Đúng thật là tính một đằng ra một nẻo, sợ cái gì thì đến cái đó.”

“Lại là di tích của Yêu Minh hiện thế.”

Tả Trường Lộ mặt đầy đau khổ nói: “Tuyên cổ dĩ hàng, từ xa xưa đến nay, có thể chỉ dựa vào một chút tiếng động đã có thể ảnh hưởng đến tiếng chuông đạo tâm của ta và ngươi… thì chỉ có một mà thôi!”

Ngô Vũ Đình kinh ngạc buột miệng nói: “Chuông Đông Hoàng!?!”

Ánh mắt bỗng chốc trở nên sâu thẳm, chợt không thể nhịn được mà quay đầu lại, nhìn chăm chú vào biệt thự.

Trong này… có con trai, con gái của mình… bọn chúng, vẫn đang ở tuổi thanh xuân tươi đẹp…

Nếu như thật sự là Đông Hoàng trở về…

“Yên tâm.” Tả Trường Lộ nhẹ nhàng nói: “Đó không phải là Đông Hoàng tự mình gõ chuông, nếu không động tĩnh há lại chỉ như vậy; ta đoán có lẽ là một nơi bí mật của Yêu tộc. Sở dĩ có tiếng của chuông Đông Hoàng vang lên, đại khái là khi đó hiệu lệnh thiên hạ mệnh lệnh của Yêu tộc lưu lại dấu vết.”

“Tiếng chuông này vang, mặc dù rõ ràng lọt vào tai, thực ra lại rất yếu ớt. Có lẽ chỉ là vị cao thủ Yêu Minh nào đó, trong lúc Đông Hoàng đánh chuông, được sự đồng ý của Đông Hoàng, giữ lại một chút dư âm.”

“Lấy đó làm chuông báo động cho toàn bộ bí cảnh…”

Tả Trường Lộ thản nhiên nói: “Nếu như thật sự là Đông Hoàng đánh chuông, vậy chuyện vui trước mắt sẽ một đi không trở lại rồi…Bây giờ ngươi và ta có lẽ là bị tiếng chuông rung trở về rồi…”

Ngô Vũ Đình hít một hơi khí lạnh.

Lưu vết!

Dư âm!

Nếu như thật sự chỉ là một chút dư âm lưu vết lại, há chẳng phải là… càng đáng sợ hơn sao?

“Hơn nữa trận đại chiến năm đó, các tồn tại tối cao của các tộc, đều đã không trọn vẹn, rơi vào giấc ngủ say, Đông Hoàng bệ hạ, có lẽ cũng không ngoại lệ…”

Tả Trường Lộ nói.

Lúc hắn nói đến Đông Hoàng, vẫn là nét mặt tôn trọng, còn dùng kính ngữ.

Đang dõi mắt nhìn quanh, chợt trông thấy giữa trời đất, vô số hào quang cái thế quét qua; giữa cả trời đất, xuất hiện hào quang vào buổi trưa còn phát sáng giữa mặt trời chói lọi trên bầu trời vặn dặm không mây!

“Xuất hiện rồi!”

Bình Luận (0)
Comment