“Chính là cái đó...”
Lý Thành Long hơi cảm thấy bị ức hiếp, gào thét nói: “Lão đại ngươi đừng cười... Ta... Tối hôm qua ta... Ôi, một lời khó nói hết... Ta... Vậy mà bị Hạng Băng... Làm nhục...”
“Phốc! Khụ khụ khụ khụ...”
Tả Tiểu Đa trực tiếp phun lên đầu lên mặt lên người Lý Thành Long.
Sau đó ho khan dữ dội.
Lần này không khoa trương chút nào, thật sự bị sặc chết!
Bị sỉ nhục...
Cái này mẹ nó... Những lời này khiến cho cả người Tả Tiểu Đa đều lộn xộn trong gió, suýt nữa phong lăng thiên hạ.
“Ngươi bị Hạng Băng làm nhục?” Tả Tiểu Đa nâng mắt, giọng nói cũng trở nên kỳ lạ.
“Ôi... Ta...”
“Nói, nói quá trình cụ thể.” Tả Tiểu Đa phấn khởi, kéo một cái ghế dựa qua, ngồi đối diện Lý Thành Long.
“Chiều hôm qua... Đột nhiên Hạng Băng nói, nàng thích ta, hơn nữa ta phản đối vô dụng, đã chọn ta rồi...”
Não Lý Thành Long rõ ràng còn đang chập mạch.
“Sau đó thì?”
“Sau đó... Ta cũng không phản đối việc này...”
“Tiếp sau đó thì?”
“Tiếp đó... Hạng Băng hẹn ta ra ngoài ăn bữa cơm... Uống rượu...”
“Tiếp sau đó thì?”
“Tiếp sau đó thì chúng ta đi uống rượu...”
“Nè, ai hỏi ngươi cái này? Sau khi uống rượu xong thì?”
“Sau đó... Uống rượu xong, Hạng Băng uống say...” Lý Thành Long thở dài.
“Uống say?”
Cơ ở khóe miệng của Tả Tiểu Đa giật một cái, không nói đến nhiều võ giả có thể xử lý rượu; vậy chỉ nói tửu lượng của bản thân Hạng Băng, chỉ sợ Lý Thành Long cũng không thể đối phó...
Lại dễ dàng uống say như vậy?
Ha hả...
Đoán chừng cũng chỉ có giáo chủ Cương Thiết như ngươi mới tin loại chuyện ma quỷ này!
Ngoài ra, cho dù là phó giáo chủ Cương Thiết Thần giáo cũng sẽ không tin!
“Ừ, sau khi Hạng Băng uống say thì?”
“Sau đó... Ta dìu Hạng Băng ra khỏi quán cơm... Khi đó đèn neon trên đường khá đẹp, Tiểu Băng uống say, đòi đi xem bầu trời cầu vồng...”
“Ừ, sau khi xem xong đèn thì?”
“Sau đó đi đến một khách sạn, có vẻ là khách sạn Đắc Nguyệt Lâu xa hoa nhất Phong Hải... Phát hiện hôm nay Đắc Nguyệt Lâu ngừng kinh doanh... Lại không xem được bầu trời cầu vòng... Hạng Băng không vui, nhất định phải kéo ta đi hỏi một chút, vì sao ở đây không treo đèn neon, đèn neon nhìn đẹp như vậy...”
Khóe miệng Tả Tiểu Đa co giật.
Kịch bản này của Hạng băng... Có chút đầu tư ha.
“Sau đó thì?”
“Sau đó, lúc chúng ta đi vào vừa hỏi, đêm nay lại là cố ý, Đắc Nguyệt Lâu người ta nói, chúng ta cố ý chế tạo loại hiện tượng này, chỉ cần có người đi vào, như vậy người đi vào là người đầu tiên, chính là hôm nay chữ thiên hào khách quý... Sau đó, loại hoạt động này, hơn mười năm không có một lần, hôm nay ông chủ nảy ra ý tưởng...”
“Khụ khụ... ý tưởng này cũng tốt quá ha... Sau đó thì sao?”
“Sau đó Đắc Nguyệt Lâu bật đèn vì chúng ta, nhưng mà hôm nay vẫn không buôn bán như cũ, cũng chỉ chiêu đãi chúng ta... rồi lại tặng chúng ta một bàn tiệc xa hoa... Nói là đãi ngộ của khách quý... Sau đó Hạng Băng đột nhiên lại muốn uống rượu, lôi kéo không cho ta đi...”
Sắc mặt Lý Thành Long rất là kỳ quái: “Uống rồi Hạng Băng lại say, nói là muốn đi ngủ; sau đó lôi kéo ta đi xem Đắc Nguyệt Lâu sạch sẽ hay không... Sau đó chúng ta đi vào phòng tổng thống...”
Hai mắt Tả Tiểu Đa lóe sáng: “Tiếp tiếp tiếp sau đó thì sao?”
“Sau đó Hạng Băng chê người ta hôi... bắt ta đi tắm rửa...”
“Sau khi tắm rửa xong thì...”
“Ta mới ra tới... Hạng băng đã kéo ta xoay quanh, xoay quanh vài vòng, rồi đẩy ta lên giường...”
Tả Tiểu Đa liếm môi, hai mắt phát sáng: “Sau đó nàng cưỡng chế ngươi, ngươi có phản kháng không?”
“Lúc đó đột nhiên nàng ngăn chận ta, không có bất cứ dấu hiệu nào... Sau đó liền... Liền...”
Lý Thành Long đột nhiên giật mình một cái, méo mó đầu: “Còn lại thì không thể nói...”
“Đệch!”
Tả Tiểu Đa giận dữ: “Mới nói có một tí đã không nói nữa? Ngươi cho ngươi là đại thần bạch kim viết tiểu thuyết hả? Kể lấp la lấp lửng? Không được, tiếp tục nói, dám kể nửa vời, ngươi to gan quá nhỉ! Tin ta cho ngươi một đao không?”
“Sau đó chính là ta bị làm nhục đó... Ngươi thật sự muốn nghe qua quá trình?”
Mặt Lý Thành Long rất rối rắm;”Không thể ngờ Tả Tiểu Đa ngươi lại là người như vậy!”
“Hừ, ta chính là người như vậy đấy, ta cứ muốn nghe qua trình đấy, ngươi nhảy phắt từ mở bài tới kết bài, tính cái gì!”
“Quá trình ta cũng thấy rất hồ đồ, không biết như thế nào... Dù sao mãi cho đến sáng hôm nay...”
Lý Thành Long ho khan một tiếng: “Hạng Băng về nhà... Nói ta xin nghỉ giúp nàng...”
“Sau đó thì?”
“Không có sau đó nữa rồi!”
“Ngươi... Ngươi cả đêm không ngủ à?” Tả Tiểu Đa chấn kinh rồi.
“Khụ khụ khụ... Đúng vậy...”
“Thật sự là...”
Tả Tiểu Đa cũng nhịn không được hết chỗ nói rồi.
Cái tên ngốc này... giáo chủ thoát ế, lại nhanh hơn ta!
Hơn nữa suốt một buổi tối, bị... ‘làm nhục’ cả một buổi tối?!
... Ngươi m* kiếp chả khác gì con trâu...
Tả Tiểu Đa cuộn một quyển sách lại làm như một cái microphone: “Bạn học Lý Thành Long, phỏng vấn một chút, sau khi ngươi bị ‘làm nhục’, hơn nữa là sau khi bị ‘làm nhục’ vài lần ba lần, cảm nghĩ của ngươi là gì?”
Lý Thành Long ho khan một tiếng, ngồi ngay ngắn, dùng một loại âm thanh vô cùng chính thức nói: “Ta cảm ơn lãnh đạo đại lục, cảm ơn chính phủ, cảm ơn các chiến sĩ sáng tạo ra hoàn cảnh hòa bình, cảm ơn hoàn cảnh này có thể để cho cha mẹ ta kết hôn, cảm ơn cha mẹ ta, cảm ơn bọn họ nuôi dưỡng ta, hơn nữa sinh ta thành một người đàn ông... Cảm ơn Hạng Băng, cảm ơn nàng đã ‘làm nhục’ ta... Loại cảm giác này, thật ra rất tốt!”
“Ha ha ha ha......”
Tả Tiểu Đa cười đến mức bốn chân đều chổng lên trời, ghế tựa trực tiếp ngã trên đất, ôm lấy bụng liên tục cười lớn, khó mà khống chế.
“Hóa ra tên khốn nạn nhà ngươi cái gì cũng biết hết... Nhưng cứ mặc cho người ta chà đạp ngươi, đệch, ngươi như vậy sao có thể được xem là bị cưỡng ép được, là thích mà còn giả bộ chứ gì” Tả Tiểu Đa sắp không thở nổi nữa.
“Thật ra ta cũng mãi đến lúc Đắc Nguyệt Lâu mới biết được ấy chứ...”
Lý Thành Long thở dài, nói: “Nhưng mà đến lúc đó rồi, nếu như ta rời đi... Thì sợ rằng sẽ để lại cho Tiểu Băng một tiếc nuối đến cuối đời mất... Vậy nên, ta cũng chỉ có thể... Chỉ có thể lựa chọn hy sinh sự trong sạch của ta...”
Phù Phù làm ra kiểu ta là bị ép buộc không có cách nào khác.
“Xí!”
Tả Tiểu Đa khinh thường nói: “Ta khinh mặt chó nhà ngươi! Lý Thành Long ngươi lại có thể nói ra loại khoe mẽ tiện nghi như vậy, Tả Tiểu Đa ta thật sự đã nhìn lầm ngươi rồi!”