“Nếu như chúng ta cứ giống như trước đây, chiến đấu không nóng không lạnh, chỉ dừng lại ở việc chống cự? Cho dù có thể đề phòng được Vu Minh, nhưng đợi đến khi Yêu Minh quay trở lại... có thể tránh được cả tộc bị diệt vong sao?”
Tả Trường Lộ hít sâu một hơi: “Hiện tại ta cũng đã là cha mẹ, ta rất hiểu cảm giác này, con của mình, luôn hy vọng có thể bình an lớn lên, nhưng tình hình bây giờ, đã không thể cho bọn họ cơ hội này!”
“Bọn họ chỉ có thể bắt đầu chém giết, mới có một con đường sống!”
“Bây giờ, chỉ có thể để bọn họ, bước đi trên con đường tàn khốc này, đi từ con đường ít tàn bạo, thẳng đến con đường tàn khốc ác liệt nhất, đi... mới có thể bảo đảm tương lai sống sót.”
“Ta không phải không muốn kéo dài tình trạng hòa bình này. Ta không phải là không muốn thế giới này mãi mãi không có tàn khốc. Nhưng mà, có thể sao?”
Sắc mặt Du Tinh Thần cay đắng: “Nhưng nếu quyết định chuyện này, ai ban hành mệnh lệnh này, sẽ chịu đựng tất cả những chỉ trích, chửi rủa của mọi người! Cho dù cuối cùng chiến thắng... Vẫn như cũ khó có thể vãn hồi, lịch sử từ trước đến nay chưa từng bởi vì thắng lợi, mà chối bỏ công lao, thành tích hay là sai lầm.”
“Cho dù mệnh lệnh này trong mắt cấp cao là cần thiết, đúng đắn, cũng là phương pháp có thể ứng đối cục diện hiện nay, nhưng mà... Nhân loại trên đại lục này, dẫu sao cũng không phải toàn bộ đều là tầng cao; người không hiểu, từ đầu đến cuối chiếm đại đa số.”
“Bọn họ sẽ chỉ đứng ở lập trường của bản thân nhìn nhận vấn đề, nói vậy không công bằng, thế này quá tàn khốc, chính sách này quá mất nhân tính... Suy cho cùng, đối với cha mẹ, con cái chính là tất cả của họ. Tình cảm này, chúng ta cũng hoàn toàn hiểu được... Lão Tả, ngươi phải nghĩ lại.”
Tả Trường Lộ thản nhiên nói: “Cho nên ta và ngươi không thể cùng ký tên được.”
Du Tinh Thần sửng sốt.
“Ta sẽ ký tên mệnh lệnh này.”
Tả Trường Lộ thản nhiên nói: “Tương lai, nếu có một ngày, giành được chiến thắng, hoặc là, khi tạm thời hòa bình nước sông không phạm nước giếng với Yêu Minh... ngươi sẽ giải trừ.”
“Làn sóng phẫn nộ, tiếng xấu muôn đời này...”
Mắt Tả Trường Lộ bình thản nhìn Du Tinh Thần: “Ta gánh chịu.”
Du Tinh Thần thoáng sửng sốt, đột nhiên nổi trận lôi đình: “Ngươi muốn nói là ta gánh không nổi sao?!”
Tả Trường Lộ hừ một tiếng: “Vấn đề không phải là ngươi gánh không nổi, nhưng hai người chúng ta, thế nào cũng phải có một người ký tên cái mệnh lệnh này, gánh chịu bêu danh mấy đời nối tiếp, mà một người khác, là phải chịu trách nhiệm lập lại trật tự, một mặt đỏ, một mặt trắng.”
“Nhất định phải vậy.”
“Nếu như tương lai vẫn thua trận, ta và ngươi đều chết... Như vậy tất cả đều không sao cả, tùy người đời sau bình luận. Nhưng nếu chiến thắng... Cục diện rối rắm này, nhất định phải có một người chỉnh đốn.”
Tả Trường Lộ điềm đạm nói: “Lão Du, ngươi hiểu chưa?”
Du Tinh Thần kiên quyết nói: “Đã như vậy, tiếng xấu này do ta gánh chịu. Ngươi là đệ nhất cao thủ của nhân loại chúng ta, trụ cột mạnh nhất, bêu danh này, do ta gánh vác mới thích hợp.”
“Đáng tiếc bộ dáng của ngươi không phù hợp!”
Tả Trường Lộ híp mắt: “Ta vốn là trời cao ba thước, cẩu thả ương bướng; nhất định phải là ta, ngươi đừng tranh với ta.”
Sắc mặt đột nhiên nghiêm nghị: “Ngồi xuống! Cho dù ta và ngươi muốn tranh, cũng phải tranh lúc không có người, bây giờ đang ở trước mặt Vu Minh và Đạo Minh, muốn làm trò cười sao?”
Du Tinh Thần thở hổn hển, nhìn chằm chằm Tả Trường Lộ thật lâu, cuối cùng chán nản nói: “Được!”
Lập tức, Du Tinh Thần đứng thẳng, trịnh trọng kính lễ Tả Trường Lộ.
Du Tinh Thần biết, phần trọng trách này, đã định trước là bản thân tranh không nổi.
Tả Trường Lộ nói rất dễ nghe, khi không còn người nữa thì tranh; nhưng điều đó là không thể, dù sao Hồng Thủy và Lôi Đạo... Tả Trường Lộ đã nói ra, tỏ rõ thái độ.
Nếu như sau khi tan họp lại đổi chủ kiến để Du Tinh Thần gánh vác tiếng xấu, tuyên bố mệnh lệnh này, không phải nói, chính bản thân Tả Trường Lộ, cũng mất hết mặt mũi!
Cho nên bây giờ, cũng đã kết luận.
Hồng Thủy Đại Vu ngồi đối diện, ánh mắt nhìn Tả Trường Lộ, tỏ vẻ thưởng thức.
Trong lòng thoải mái không sao nói rõ được, hừ, tên họ Tả này, coi như là một nhân vật, lúc trước bị hắn gài bẫy một lần, dường như cũng không có gì ghê gớm, dù sao cũng còn một đứa con trai...
“Đạo Minh chúng ta...” Lôi Đạo Nhân vẻ mặt giãy dụa.
Đạo Minh và nhân loại Tinh Hồn còn có Vu Minh tồn tại bản chất khác nhau!
Mấy năm gần đây, Vu Minh và nhân loại Tinh Hồn đánh nhau một mất một còn, vô cùng thê thảm.
Mà đại lục Đạo Minh bên kia, bởi vì ở sau nhân loại Tinh Hồn, lộ ra vẻ bình tĩnh, nói là bồng lai tiên cảnh, cũng không quá.
Lịch rèn luyện của những đứa trẻ ở trường Cao Võ thuộc Đạo Minh, cơ bản chính là hành đạo giang hồ, tăng thêm độ sỏi đời, nhưng, tuy nhiên mệnh danh là lang bạt giang hồ, nhưng có thể gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, lại rất ít.
Trừ phi là tử thù giữa môn phái, tử thù của gia tộc, hoặc tình tiết máu chó như đoạt bạn gái của người khác hoặc là bị đoạt bạn gái...
Nếu không thì hầu như sẽ không dính dáng đến mạng người.
Toàn bộ đại lục đều là vẻ tốt lành hài hòa, an cư lạc nghiệp.
Mọi người sinh sống hạnh phúc mỹ mãn, thường có sáu thế hệ cùng nhà, tám thế hệ cùng nhà...
Ban hành mệnh lệnh như vậy, tạo thành khủng hoảng so với nhân loại Tinh Hồn hiện tại chỉ hơn chứ không kém!
Thậm chí hệ thống xã hội, bởi vị mệnh lệnh này mà sụp đổ.
“Đạo Minh chúng ta bên này, chỉ có thể... chỉ có thể... trước tiên sẽ tiến hành theo chất lượng, từ từ, không thể vội vàng nóng nảy.” Lôi Đạo Nhân nhẹ nhàng thở dài.
“Ha ha ha...” Hồng Thủy Đại Vu nở một nụ cười lạnh lùng.
“Ha ha...” Tả Trường Lộ cũng cười giễu một tiếng.
Nhưng hai người đều không nói lời khó nghe gì.
Suy cho cùng, mỗi người đều có lựa chọn riêng. Các ngươi lựa chọn tiếp tục cuộc sống yên ổn vài năm, cũng là lựa chọn của các ngươi.
Dù sao, phòng tuyến Nhật Nguyệt quan vừa vỡ, tình hình Đạo Minh chúng ta phải đối mặt, nhất định bi thảm hơn nhiều so với nhân loại Tinh Hồn hiện tại!
Nhất định nhất định!
“Phương hướng tổng thể, chiến lược cơ bản đã là như vậy rồi.”
Tả Trường Lộ cười nhạt: “Tàn khốc, cũng đành phải tàn khốc, không tàn khốc, không vội vã thúc đẩy lực lượng trung kiên... bị động chờ đợi thì kết quả chỉ có thể là bị diệt tộc mà thôi, đây là chuyện không có biện pháp.”