Tả Trường Lộ trố mắt: người này… Tính nửa ngày, cho ta một cái dấu chấm hỏi? Làm sao ta biết có đến cực hạn hay không? Cách nói không khác nhiều, cũng không thích hợp tình huống này nha!
Hồng Thủy Đại Vu ho khan một tiếng, trên mặt thế mà nhiều ít có chút ý xấu, nói với Du Tinh Thần: “Không thì Đế Quân tính toán lại một chút, có phải con số này không?”
Du Tinh Thần quay mặt xem thường, nói: “Đầy đủ không phải được rồi sao? Vừa rồi ngươi nói một nhà hai ngàn Lôi huynh đã muốn nói chuyện, kết quả ngươi vẫn thao thao bất tuyệt… Cái gì mà một nhà hai ngàn người? Cái này làm sao mà ngươi tính ra vậy? Vốn dĩ có thể chịu được Thái tử dẫn người đi vào, thiên tài các tộc đi vào… Bên trong đơn độc một thế giới, ngươi cũng nói qua mỗi khi đi vào có khi là mấy vạn người, bây giờ dù là không chịu nổi, cũng không chỉ có hai ngàn người chứ?”
Hồng Thủy Đại Vu lại lấy đầu ngón tay chấm nước tính toán một lần, nhíu mày nói: “Ta quên nhân đôi?”
Du Tinh Thần im lặng tới cực điểm: “Trình độ toán học này của ngươi… Ngươi trọn vẹn quên nhân năm!”
Hồng Thủy Đại Vu ho khan một tiếng, có chút xấu hổ: “Thật sự hả…”
Lôi Đạo Nhân tính toán một chút, nói: “Thật sự quên nhân năm, mỗi một đại lục, có thể đi vào người nghìn người. Đương nhiên, số lượng Ngự Thần và Quy Huyền đã bị giới hạn nghiêm trọng, nhưng mà không đến mức ít như ngươi nói…”
Hồng Thủy Đại Vu mặt như trầm thủy.
Thật lâu thật lâu sau mới âm u nói: “Lão tử từ trước đến nay ghét nhất chính là tính toán!”
Tức giận không vui, hừ một tiếng: “Các ngươi tính toán chuẩn, thì lại làm sao?”
Băng Minh Đại Vu rốt cuộc khôi phục được một chút nguyên khí, luôn nghe lần tranh luận toán học này, vài lần muốn xen vào, lại không tìm được cơ hội, bây giờ nghe được Hồng Thủy Đại Vu nói như vậy, rốt cuộc không nhịn được nữa.
Đột nhiên phát ra một tiếng cười to thật sự không thể khống chế: “Ha ha ha ha ha ha ha ha hức…Chính là toán học của lão tử không tốt! Thế nào? Ta kiêu ngạo được không? Ta tự hào được không…”
Đùng!
Một cái tát.
Băng Minh trên bàn quay như con quay.
Hồng Thủy Đại Vu có chút thẹn quá hoá giận, nói: “Tính sai rồi, như thế nào? Không được sao? Các ngươi một người đi ra nói còn chưa đủ, cả đám xúm lại nói trong! Ý gì?”
Lôi Đạo Nhân và Du Tinh Thần đều là nghẹn họng nhìn trân trối.
Ý gì?
Ngươi tính sai rồi còn không cho nói? Không cho uốn nắn hở?
Đây cũng chỉ là ở chỗ này ngươi mới lên mặt được thế thôi, nếu mà chuyện này gặp phải ở trong trường học ấy à, còn không bị phạt đứng bục giảng mới là lạ ấy?
Lôi Đạo Nhân cũng không để ý tới hắn: “Mỗi nhà hạn mức cao nhất một vạn người, nhưng mà không gian bất ổn, vì ổn thỏa, để đạt được mục đích, mỗi nhà tám nghìn người làm hạn mức cao nhất; trong đó, Anh Biến ba nghìn, Hoá Vân ba nghìn, Ngự Thần một nghìn hai, Quy Huyền tám trăm.”
Hồng Thủy Đại Vu bĩu môi thì thầm, sao mà chênh lệch nhiều như vậy... Lão tử lần này mất mặt quá rồi...
Trên bàn, Băng Minh Đại Vu thật sự là nhịn không được, cho dù đã bị lão đại chà xát đã thành một đoàn, mặc dù vẫn còn đang quay như con quay, nhưng hắn nhìn tình hình này lại có chút hả hê, lập tức không thể kìm nén nổi.
Hắn cảm giác nếu bây giờ mình không nói chuyện, nhất định sẽ kìm nén mà chết mất.
Khó khăn lắm mới dừng quay lại, vẫn còn có chút chóng mặt, cũng đã không thể chờ đợi được, lắc lắc cái đầu đứng trên bàn, âm dương quái khí mà nói: “Chậc chậc chậc, trình độ thế này, quả nhiên cũng là đệ nhất thiên hạ, ha ha ha, đếm ngược.”
Hồng Thủy Đại Vu u ám nói: “Hoá ra tên nhóc ngươi có khẩu tài như vậy, quả nhiên lại được mở mang tầm mắt!”
Một phát bắt được Băng Minh, dùng sức nắm.
Băng Minh Đại Vu “Aa” một tiếng, cảm giác lực lượng căn nguyên của mình cơ hồ bị kéo ra, lớn tiếng kêu rên: “Lão đại tha mạng, tiểu đệ không dám, không dám nữa...”
Cho đến lúc Hồng Thủy buông tay, eo của Băng Minh Đại Vu đã nhỏ lại như đầu ngón tay, bụng thiếu chút nữa kéo dài tới mắt cá chân, cổ còn to hơn đầu gấp bốn năm lần.
Nằm trên bàn, hấp hối, thở hổn hển nói: “Ta vừa rồi nếu như bị túa phân ra... Đoán chừng có thể phun vào trong miệng lão đại... May mà ta nhịn được... Lão đại, ngươi nợ ta một ân tình đấy...”
Đùng một tiếng, bị Hồng Thủy trực tiếp dán trên mặt Liệt Hỏa, Hồng Thủy Đại Vu giận không kìm được: “Liệt Hỏa, lần sau nếu còn để em vợ ngươi xuất hiện ở trước mặt ta, ta sẽ một chùy đập chết nhà các ngươi từ trên xuống dưới, không chừa một ai!”
Liệt Hỏa Đại Vu sợ hú hồn, vội vàng nói: “Lão đại bớt giận.”
Vội vàng nhét cậu em vợ bị nắm một đoàn hình thù kỳ quái vào trong túi, chỉ nghe trong túi áo truyền xuất ra thanh âm, hơi thở mong manh, rõ ràng còn là quái gở: “Chậc chậc chậc... không trâu bắt chó đi cày... Lão đại ngươi cũng chỉ có chút bản lãnh này thôi...”
Liệt Hỏa thì tái cả mặt.
Vội vàng lấy mấy cái áo choàng từ trong túi ra, quấn quấn vài vòng, nhét vào cái miệng của Băng Minh, ngẫm lại vẫn cảm thấy chưa ổn thỏa, thế là dứt khoát đến cả mắt và lỗ tai đều bịt kín, lúc này mới một lần nữa cất hắn vào túi.
Nhưng chỉ vài động tác, mà đầu đã đầy mồ hôi.
Ánh mắt Hồng Thủy Đại Vu lạnh lẽo, không ngừng lướt qua lướt lại trên mặt Liệt Hỏa Đại Vu, tràn đầy ác ý.
Rất rõ ràng, ta đã chịu đựng tên em vợ này của ngươi đủ rồi, Liệt Hỏa ngươi thử đánh hắn cho ta xem một chút!
Liệt Hỏa Đại Vu nghiêm mặt lại, rụt lại thân thể ngồi vào ghế, cúi đầu xuống, cố hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại...
Trong túi áo hắn có âm thanh ô ô ô ô giãy giụa.
Rất rõ ràng, Băng Minh Đại Vu còn muốn nói, nhưng mà, ở loại tình huống này... Cũng không nói ra được.
Tất cả mọi người có mặt đều là sắc mặt quái dị, muốn cười không dám cười, ai nấy cũng nhịn cười rất vất vả.
“Anh Biến ba nghìn, Hoá Vân ba nghìn, Ngự Thần một nghìn hai, Quy Huyền tám trăm...”
Tả Trường Lộ khẽ đọc mấy con số này, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh giới Anh Biến, quân đội không cần phải điều động cả, có thể chọn thiếu niên thiên tài của các đại Cao Võ tiến vào rèn luyện, mà ba cảnh giới từ Hoá Vân trở lên kia, sẽ phải điều động nhiều hơn từ quân đội rồi.
Dù sao, năng lực sinh tồn của tu giả trong quân đội càng mạnh hơn nữa, đối với tương lai, càng có giá trị hơn!