Hồng Thủy Đại Vu cởi mở cười lớn, tươi rói nói: “Khá lắm, đã bao nhiêu năm qua, ta chưa từng gặp được người nào có thể miễn cưỡng hợp tâm ý để truyền lại y bát... Không ngờ, hôm nay các ngươi đã đưa cho ta một truyền nhân hoàn mỹ vượt ngoài sức tưởng tượng của ta!”
“Lão Tả, lão tiểu tử ngươi, cũng biết sinh con trai phết đấy!”
Hồng Thủy Đại Vu cười ha ha, giơ ra ngón tay cái: “Sinh con khá lắm! Đứa con trai này, nhà ta hôm nay xem như nhận rồi ha!”
Ngô Vũ Đình tức xạm mặt lại.
“Chỉ có mình hắn biết sinh thôi à?”
Ngô Vũ Đình cả giận nói: “Bảo hắn tự sinh đi, coi thử có sinh ra được không!?”
“Ách...” Hồng Thủy Đại Vu á khẩu, gãi gãi đầu một cái, hắng giọng một cái, rồi nói: “Em dâu, việc này... Khẳng định là công lao của ngươi càng lớn, em dâu sinh cũng rất tốt! Con trai của chúng ta, rất tốt!”
“...”
Hai vợ chồng im lặng nhìn lên trời.
Nếu như không phải đã biết tính cách của Hồng Thủy Đại Vu, biết hắn sẽ không áp dụng loại lời này để chiếm tiện nghi, thì chỉ một câu này, bất kể là Tả Trường Lộ hay là Ngô Vũ Đình, đều sẽ trở mặt ngay tại chỗ, xông lên oánh cho một trận!
Lão già này đánh tới sống tới chết với chúng ta nhiều năm như vậy, lẽ nào lại là một tên ngốc?!
Đều nói từ xưa các cao thủ thường khiếm khuyết về mặt tâm lý, xem ra câu nói này, cũng là có đạo lý nhất định...
Tả Trường Lộ hắng giọng một cái, nói: “Thế chùy của hắn, sử dụng cũng được chứ?”
“Nào chỉ là cũng được!”
Hồng Thủy Đại Vu lại giơ ra tay cái: “Lúc ta ở vào tuổi của hắn, cảnh giới bằng hắn bây giờ, chiến lực cũng không bằng ba phần của hắn đâu.”
Nghĩ nghĩ, lại nói thêm: “Nhiều lắm cũng chỉ bằng hai phần thôi. Mà mức độ bền bỉ, còn chưa tới hai phần nữa.”
Hắn than thở một tiếng: “Không có ta tự mình dạy bảo, ngươi còn muốn giấu đầu lộ đuôi tại trước mặt con trai mình giả lão chuột... Chỉ là con trai ta hắn tự mình tìm tòi, có thể tu luyện tới loại tình trạng này, quả nhiên là vượt xa ra ngoài dự đoán!”
Hồng Thủy Đại Vu cảm khái một tiếng: “Có một đứa con trai như thế, ta rất vui mừng!”
Ngô Vũ Đình hừ một tiếng, rốt cục nhịn không được phản bác: “Ngươi tém tém lại cho ta đi ha, đừng có mở miệng một tiếng lại là con trai của chúng ta, đó là con trai của ta, ngươi chỉ là cha nuôi của hắn thôi. Còn nữa, từ lập trường mà nói, chúng ta vẫn là đối địch. Ngươi vui mừng cái gì hở!?”
Hồng Thủy Đại Vu thản nhiên nói: “Đối địch lại như thế nào? Cho dù tương lai ta chết trong tay con trai chúng ta, hắn cũng là con nuôi của ta, cũng là truyền nhân y bát của ta! Điểm này, chẳng lẽ còn có gì sai?”
Tả Trường Lộ hừ một tiếng, nói: “Hừ, ngươi nghĩ hay lắm, thế mà còn muốn chết trong tay con nuôi... Cũng không sợ bị khí vận phản phệ?”
Hồng Thủy Đại Vu cười ha ha, không chút nào coi là ngang ngược, ngược lại càng thêm vui vẻ.
Điểm ấy là khẳng định, nếu như Hồng Thủy Đại Vu muốn chết, chết ở trong tay ai đều được, duy chỉ có không thể chết trong tay Tả Tiểu Đa!
“Được rồi được rồi, chuyến đi này thật không uổng, bây giờ trở về đây. Ngươi bên này cũng mau chóng bố trí đi. Tương lai, Nhật Nguyệt Quan chính là huyết nhục cối xay của hai chúng ta... Ngươi mà bố trí không tốt, chúng ta bên kia đạt được tăng lên cũng không lớn.”
Hồng Thủy Đại Vu tiện tay ném ra một khối ngọc bội: “Trong này, là chùy pháp tâm đắc của ta, đều ở bên trong. Ngươi đưa cho con trai chúng ta, vết tích liên quan tới thân phận ta, ta đều đã xóa sạch hết rồi.”
“Đa tạ, Hồng huynh.” Tả Trường Lộ trịnh trọng nói, phí hết tâm tư bày xuống ván này, còn không phải là vì cái này sao.
“Không có gì.”
Hồng Thủy Đại Vu khoát khoát tay, thản nhiên nói: “Con trai chúng ta rất tốt, nếu đã muốn vun trồng, thì phải dành cho hắn những thứ tốt nhất!”
Hắn không hiểu sao lại thở dài cảm khái, nói: “Lần này sau khi ta trở về, hiểu rõ chuyện nhận con nuôi này, lúc ấy ta rất phẫn nộ, cái gúc mắc này ta cũng không nói xạo... Việc này, rõ ràng chính là cái lão nham hiểm nhà ngươi cố tình gài ta.”
“Nhưng mà... Bây giờ, ta ngược lại rất vui mừng, thật sự rất vui mừng.”
Hồng Thủy Đại Vu trịnh trọng nhìn Tả Trường Lộ: “Mặc dù lúc ấy ngươi làm như thế, là lừa ta, là tính toán ta. Nhưng từ góc độ lâu dài đến xem, nói không chừng, ngươi đã giúp ta một chuyện lớn nhất!”
“Cho nên, đúng đúng sai sai cái gì đó, lưu lại chờ ngày sau phân trần đi.”
Hồng Thủy Đại Vu cười ha ha, bước nhanh rời đi: “Ta về dãy núi Tinh Mang đây, ừm... nếu có thể, ngươi nghĩ cách để con trai chúng ta cũng vào Thái Tử Học Cung lịch luyện, chuyện này với hắn mà nói, chính là một cơ duyên không tầm thường.”
“Chờ một chút.”
Tả Trường Lộ vội vàng ngăn cản: “Ta còn có chuyện tìm ngươi đây.”
Mới thế đã muốn đi? Có dễ dàng như vậy sao?
Ngươi còn chưa làm được việc gì đâu!
Khó khăn lắm mới ‘bắt’ được cái ‘đứa ở’, làm gì có chuyện để ngươi cứ đi như vậy được?
“Chuyện gì?” Hồng Thủy dừng bước cau mày.
“Trong tay con trai có một cái Diệt Không Tháp, ta muốn nhờ ngươi, cải tạo Diệt Không Tháp thành bảo vật có thể nhận chủ.” Tả Trường Lộ nói.
Ngô Vũ Đình che miệng cười nói: “Ngươi làm cha nuôi, nếu không làm gì thì cũng không hay lắm, hôm nay vừa vặn bắt ngươi làm ‘con sen’ một hôm.”
Liên quan tới việc nên tìm ai tới làm chuyện này, hai vợ chồng đã vắt hết óc để suy nghĩ.
Xét thấy Diệt Không Tháp cũng không phải là độc nhất vô nhị; mặc kệ tìm ai, đều tồn tại tính nguy hiểm. Vốn định tìm Du Tinh Thần; nhưng mà trong tay Du Đông Thiên - con trai Du Tinh Thần cũng là có một cái.
Nếu hắn nhất định muốn đánh vỡ nồi đất để hỏi đến tột cùng, thì sợ là sẽ phải bại lộ hết cả át chủ bài của con trai mình mất.
Mà Hồng Thủy Đại Vu, chính là người chọn lựa thích hợp nhất.
Song phương đối địch, kẻ địch lớn nhất. Nhưng hắn lại là cha nuôi của Tả Tiểu Đa!
Quan trọng nhất chính là, Hồng Thủy Đại Vu người này hứa một lời nghìn vàng, cực nặng tín nghĩa. Bàn về làm việc mà nói, lại là người mà vợ chồng Tả Trường Lộ có thể yên tâm nhất!
Đối với loại kết quả này, hai vợ chồng cũng là có chút cạn lời.
Người đáng giá phó thác nhất, ấy vậy mà lại là mình kẻ địch lớn nhất của mình... Chuyện này cũng là lần đầu tiên.