Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1432 - Chương 1432: Hôm Nay Kết Thúc Đi!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1432: Hôm nay kết thúc đi!

“Thiên Thọ!”

Diệp Trường Thanh gào thét một tiếng, toàn thân đều run rẩy, tay chân luống cuống tìm thuốc trị thương trong nhẫn không gian, từng bình dược thủy dược cao, dồn dập đổ lên người Hóa Thiên Thọ, trong miệng vẫn lẩm nhẩm: “Ngươi... Ngươi thật sự là Thiên Thọ, ngươi... Làm sao lại như thế? Làm sao làm thành dạng này?”

“Vô dụng thôi...” Hóa Thiên Thọ khó khăn nuốt xuống, ánh mắt lại là cười: “Vô dụng thôi, nhưng mà, ta cũng vẫn muốn uống nhiều một tí...”

“Diệp lão đại... Ta đã xử lý hết... vợ con, con riêng con chung, bao gồm vợ lớn vợ nhỏ... Nói tóm lại, phàm là con cháu của Trung Nguyên Vương, tất cả huyết mạch của hắn... Tất cả... ngươi thấy sảng khoái không?? Ha ha ha...”

Hóa Thiên Thọ điên cuồng cười, dược thủy vừa uống vào, lại theo huyết dịch, tất cả đều phun ra.

“Nam giết, nữ hiếp xong rồi giết... Một cái cũng không lưu, một cái cũng không chạy thoát... Ha ha ha...”

Hóa Thiên Thọ cười quái dị, ho khan: “Dám khi dễ huynh đệ chúng ta... Dám khi dễ huynh đệ của ta... Dám hại huynh đệ của ta... ta đậu cm nó... Trung Nguyên Vương... Lại tính là cái thá gì? Lão tử... Lão tử chơi chết hắn, cả nhà già trẻ, một tên cũng không để lại... ha ha ha... không ngờ lão tử đời này, còn có thể làm được một chuyện lớn tới như vậy, thật quá thoải cmn mái...”

Diệp Trường Thanh lệ như suối trào: “Ngươi đừng nói nữa... Ngươi giữ sức đi... Ngươi...”

Trung Nguyên Vương đau đớn gào thét: “Diệp Trường Thanh, kêu tất cả huynh đệ của ngươi đi ra! Lão tử hôm nay phải để cái tên tạp chủng này, nhìn các huynh đệ của hắn từng người chết trong tay ta!”

Trung Nguyên Vương điên cuồng gào: “Cũng có thể, là ta chết tại trong tay các ngươi! Tối nay, tất cả mọi chuyện, hãy làm một cái kết thúc đi!”

“Kết thúc! Ha ha ha ha...” Trung Nguyên Vương ngửa mặt lên trời thảm thiết kêu gào.

Như Lang Vương bị giết sạch đàn sói, mang theo toàn thân vết thương, ở trên đỉnh núi lẻ loi trơ trọi ngửa mặt lên trời hú thảm.

Hóa Thiên Thọ vội vàng nói: “Đừng mắc lừa hắn... Diệp lão đại, ngươi lập tức chạy đi, chỉ cần tránh đi giờ khắc này, hắn sẽ không có biện pháp bắt ngươi! Chúng ta đã báo được thù, ta đã sớm lấy lại cả vốn lẫn lãi... Kích hắn tới đây... cũng chỉ là... muốn... Cáo biệt... với ngươi và các huynh đệ... Lão tử... Lão tử... Không nợ các ngươi...”

Diệp Trường Thanh chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt đột nhiên sắc bén tới cực điểm: “Được lắm! Hôm nay, ta và ngươi cũng nên kết thúc mọi chuyện đi!”

“Còn có ta, ta cũng muốn cùng ngươi làm một cái kết thúc!” Theo từng tiếng lạnh lùng vang lên, bà Thạch - Vu Giai Nhân ở sát vách cũng cầm trường kiếm trong tay, bay vọt đến, ánh mắt nhìn Trung Nguyên Vương, đều là cừu hận thấu xương.

Diệp Trường Thanh cũng đã gọi điện đi.

Hắn đương nhiên biết, Trung Nguyên Vương chính là một kình địch, lúc trước Thành Cô Ưng bị một kiếm của hắn chém trọng thương, xém chút mất mạng.

Cho dù là các huynh đệ của mình liên thủ, cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.

Nhưng mà tối nay, nhìn thấy Hóa Thiên Thọ thê thảm như thế, Diệp Trường Thanh vô luận như thế nào, cũng không chế trụ nổi cơn giận này.

Ngươi muốn kết thúc!

Vậy thì kết thúc đi!

Dù là đánh cược tính mạng của tất cả huynh đệ chúng ta, cùng ngươi kết thúc!

“Đến đây!”

Thông qua điện thoại.

Không tới năm sáu phút.

Văn Hành Thiên, Lưu Nhất Xuân, Hạng Cuồng Nhân, Thành Cô Ưng, nhao nhao đến đây.

“Còn có ba huynh đệ, bọn họ đi tiền tuyến xem xét tình huống, bởi vì học sinh sắp phải đi thay quân, cho nên bọn họ đi xem một chút bên kia tình huống trước, trận chiến này, bọn họ không có duyên tham dự rồi...”

Diệp Trường Thanh cẩn thận quỳ một gối ngồi xuống trước mặt Hóa Thiên Thọ, nói: “Bọn họ... Không thể tự mình đến đưa ngươi đoạn đường cuối cùng... Thiên Thọ.”

“Có nhiều huynh đệ như vậy tống chung cho ta, ta còn có cái gì không vừa lòng.”

Hóa Thiên Thọ cười ha ha: “Thỏa mãn, quá thỏa mãn! Lão đại, châm cho ta điếu thuốc... Nhiều... Nhiều mấy điếu cũng được... Ta... Ta muốn hút cho đã nghiền.”

Diệp Trường Thanh vội vàng quay đầu lại hỏi: “Ai có thuốc không?” Mới nhớ tới nhà mình có, là dùng để tiếp khác, vung tay lên, trực tiếp đập nát cửa sổ, cầm ra một gói thuốc lá, mở ra, luống cuống tay chân, châm lửa, đưa đến miệng Hóa Thiên Thọ.

“Thiên Thọ, chậm rãi rút, còn nhiều lắm.”

“Được... Ha ha ha...” Hóa Thiên Thọ đã không có răng, lấy môi ngậm lấy, hút một hơi, nhả khói, nói mơ hồ không rõ: “... Thoải mái!”

“Lão đại!”

Mấy người Văn Hành Thiên nhìn Diệp Trường Thanh, lại nhìn quản gia phủ Trung Nguyên Vương bên cạnh hắn, cảm thấy tràn đầy kinh ngạc không hiểu.

“Đây là Thiên Thọ!”

Diệp Trường Thanh cẩn thận xử lý vết thương trên người Hóa Thiên Thọ, nhất là máu đen trên mặt, trầm giọng nói: “Hóa Thiên Thọ.”

“Thiên Thọ!”

Nghe được cái tên này, bốn người cùng nhau giật mình.

Quản gia của phủ Trung Nguyên vương, lại là hắn!

Ngay cả bà Thạch cũng là một mặt kinh ngạc, nàng không biết Hóa Thiên Thọ, nhưng không chỉ một lần nghe Thạch Vân Phong nói về người này, mỗi lần nói đến đều là cắn răng nghiến lợi quát mắng, nhưng mà phần đau lòng nhức óc kia, phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kia, lại thì sao cũng không che giấu được, ấn tượng thật sự là khắc sâu đến cực điểm, khó mà quên...

Thành Cô Ưng đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Hoá ra hắn là Thiên Thọ... Thì ra là thế... Năm đó ta xâm nhập vương phủ, bị đánh trọng thương, lúc đầu tuyệt không có may mắn, nhưng sau khi đánh với quản gia một trận xong, lại đánh tới rìa của vương phủ, đánh luôn ra ngoài vương phủ... Hoá ra đây mới là chân tướng...”

Hóa Thiên Thọ ngậm điếu thuốc nhìn Thành Cô Ưng, hừ hừ cười quái dị: “Nếu không phải lão tử... thì ngươi bây giờ xương cốt đều nát... Thành Cô Ưng, lão tử trước kia đã trả ngươi ân tình năm đó hút độc cho ta rồi đó, đáng tiếc ngươi cho tới hôm nay mới biết, mới hiểu được! Ngươi đúng là cái thứ ngu xuẩn...”

“Thiên Thọ...” Thành Cô Ưng hai mắt đỏ bừng: “Ngươi bây giờ... sao lại thành ra thế này?”

Hóa Thiên Thọ cười, cực kỳ đắc ý: “Năm đó, các ngươi... thái độ cao cao tại thượng kia, chảnh với lão tử... Hứ! Còn không phải đi hút độc ở mông cho lão tử à? Đậu xanh!... Thật sự cảm thấy lão tử nợ các ngươi thiên đại ân tình, làm sao cũng không trả nổi đấy hả? Người nào cũng cảm thấy số lần lão tử cứu mạng các ngươi, không nhiều bằng các ngươi cứu mạng lão tử...”

“Nhưng mà bây giờ, bây giờ thế nào...”

Hóa Thiên Thọ đắc ý tuyên bố: “Lão tử đã giúp các ngươi... báo thù rồi! Bây giờ là các ngươi thiếu lão tử... Nhất định phải nhớ kỹ trả ta đó...”

Bình Luận (0)
Comment