Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1434 - Chương 1434: Liều Mạng Tranh Đấu!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1434: Liều mạng tranh đấu!

Báo thù!

Cả hai bên đều điên rồi!

...

Bên này.

Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm bị động tĩnh làm kinh động nên vội vã chạy lên lầu, nhìn thấy cha mẹ không sao, mới tạm thời yên tâm.

“Hiệu trưởng Diệp bên kia xảy ra chuyện, ta phải đi qua xem sao.”

Tả Tiểu Đa lòng nóng như lửa đốt chạy đi.

Tả Tiểu Niệm đương nhiên cũng đi theo ngay sau đó.

“Không sao chứ?” Ngô Vũ Đình lo lắng nói.

“Không có gì đâu.” Tả Trường Lộ nói: “Ta vừa rồi hỏi qua Tiểu Ngư rồi, đã an bài thỏa đáng... Quân Thái Phong, bây giờ đã điên cuồng, tâm tính mất cân bằng nên đã phát rồ, trước đó hắn làm đủ loại chuyện ác động, tự giác chúng bạn xa lánh, thân quyến tàn lụi, không muốn sống thêm, cho nên mới làm ra một màn này...”

“Không muốn sống?” Ngô Vũ Đình có chút buồn bực.

“Đúng vậy...” Tả Trường Lộ nói lại một lượt tin tức nghe được từ chỗ Du Đông Thiên.

Ngô Vũ Đình cũng là thở dài không thôi.

Nàng cũng không ngờ thủ đoạn trả thù của Hóa Thiên Thọ này lại cực đoan như thế.

Nếu như là bình thường người báo thù, cùng lắm cũng chỉ là tùy thời chém giết một hồi, cực ít người sẽ thật sự làm tới mức diệt cỏ tận gốc, chó gà không tha, thậm chí còn lăng nhục con gái của kẻ thù...

Nhưng vị Xà Lang Quân Hóa Thiên Thọ này báo thù, lại là hết thảy đều căn cứ nguyên tắc tàn khốc nhất, ác độc nhất! Hắn từ đầu cũng chỉ có một mục tiêu: đoạn tử tuyệt tôn, lăng nhục chà đạp!

Cho nên hắn làm hết thảy đều tuyệt tình nhất, vô cùng tàn nhẫn, ác độc, thậm chí bẩn thỉu nhất, hạ lưu nhất, cực đoan nhất!

Chẳng trách Trung Nguyên Vương lại bị hắn ép tới phát điên, không thiết sống nữa...

Lúc đầu, Trung Nguyên Vương thấy đại thế đã mất, cũng định yên ổn sống nốt quãng đời còn lại, không còn gây sự, đây cũng là thể diện cuối cùng, chiếu cố cuối cùng tứ phương đại soái cho hắn.

Nhưng Hóa Thiên Thọ lại không chịu buông tha cho hắn, bởi vì hắn biết, thù của các huynh đệ còn chưa báo được, không thể chấm dứt như thế!

Cho nên mới đạo diễn ra một màn này, đẩy cục diện đến trạng thái này!

Ngô Vũ Đình định nói hắn làm quá tàn khốc; nhưng lại nhớ tới những chuyện mà Trung Nguyên Vương làm bao năm qua, đối người khác mà nói, lại có việc nào không tàn khốc cơ chứ?

Bây giờ bị trả thù như vậy, cũng là trừng phạt đúng người đúng tội, nhân quả tuần hoàn!

Trận chiến này, vừa bắt đầu đã thẳng vào đến trạng thái gay cấn.

Giao chiến mới chưa đầy nửa phút, người nào người nấy đã chồng chất vết thương.

Vai của Văn Hành Thiên máu me đầm đìa, sau lưng Thành Cô Ưng một vết chém đang rỉ máu, trên mặt Diệp Trường Thanh huyết nhục mơ hồ, tay phải Lưu Nhất Xuân ỉu xìu rủ xuống; miệng bà Thạch phun máu; Hạng Cuồng Nhân xuất lực nhiều nhất, bị phản chấn cũng là mạnh nhất, thất khiếu chảy máu, ngũ tạng như lửa đốt.

Mà tình trạng của Trung Nguyên Vương cũng không khá hơn là bao, bị cắt đứt một tai, cộng thêm mặt mũi tràn đầy máu tươi, trên vai máu me đầm đìa.

Nhưng Trung Nguyên Vương lại là người bị thương nhẹ nhất, hắn điên cuồng quát to: “Hóa Thiên Thọ, ngươi nhìn cho rõ vào, người đầu tiên chết ở trước mặt ngươi, chính là Văn Hành Thiên!”

Lời còn chưa dứt, cả người xoay tròn, sau đó không khí chấn động, không gian cũng mơ hồ vặn vẹo, lại cưỡng chế đẩy mấy người Diệp Trường Thanh ra ngoài ngoài vòng chiến, một kiếm giữa trời, phong mang trực chỉ Văn Hành Thiên!

“Phi Thiên cảnh!”

Diệp Trường Thanh giật nảy cả mình, nghiêm nghị nói: “Hành Thiên! Mau lui lại!”

Trung Nguyên Vương vậy mà đã đột phá đến Phi Thiên cảnh!?

“Lui cái gì mà lui!”

Văn Hành Thiên rống to một tiếng, trường kiếm trong tay nghiêm nghị, kiếm quang tựa như bạo tạc bùng nổ, điên cuồng triển khai đối công: “Còn phải thối lui đến khi nào? Ta sẽ liều mạng!”

Văn Hành Thiên rống giận: “Hắn chỉ là một Phi Thiên nhờ dược vật thúc đẩy, lão tử sợ hắn mới là lạ!”

Vẫn kiên định không lùi mà tiến tới, vọt về phía Trung Nguyên Vương.

Đám người có thể nhìn thấy, cơ bắp trên dưới toàn thân Văn Hành Thiên đều căng lên, thân thể cũng đang bành trướng...

Rất hiển nhiên, Văn Hành Thiên muốn tự bạo, dùng mạng của mình để liều mạng với Trung Nguyên Vương, sáng tạo cơ hội cho các huynh đệ, đọ sức tới đồng quy vu tận!

Tu vi của Văn Hành Thiên mặc dù thấp hơn Trung Nguyên Vương không chỉ một bậc, nhưng trạng thái của hắn bây giờ còn không ở vào trạng thái đỉnh phong, vô luận chân nguyên bổn mệnh hay thần hồn, cũng không bảo trì được hoàn hảo, nhưng uy thế tự bạo này, cho dù là tu giả Phi Thiên cảnh, cũng không thể coi thường!

Nếu như là một Phi Thiên cảnh thân kinh bách chiến, tham gia chiến đấu sinh tử tu luyện lên tới mức này, Văn Hành Thiên vô luận tự bạo như thế nào, cũng vô dụng.

Nhưng mà Trung Nguyên Vương từ trước đến nay sống an nhàn sung sướng, kinh nghiệm chiến đấu mặc dù cũng có, nhưng mà so với người bách chiến nửa đời như Văn Hành Thiên mà nói, chênh lệch quả thực là như trời với đất.

Cho nên Văn Hành Thiên trong nháy mắt đã đoán được, mình tự bạo, hẳn là hữu dụng!

“Báo thù!” Văn Hành Thiên gào thét lớn, khóe mắt đỏ hoe: “Huyết hải thâm cừu!!”

Trung Nguyên Vương mắt thấy Văn Hành Thiên khí thế hung tợn, nhưng cũng không hề bối rối, Vương Đạo kiếm liên tục chém ra mấy trăm kiếm, cường thế đón lấy Văn Hành Thiên!

Hắn có niềm tin tuyệt đối, chỉ cần một kiếm này thôi, trên đời sẽ không còn người tên là Văn Hành Thiên này nữa!

Đồng thời, Văn Hành Thiên sẽ không có cơ hội tiếp cận mình, cho dù uy năng tự bạo rất lớn, nhưng chỉ cần không có cơ hội tiếp cận mình, thì cũng chỉ phí công!

Ngay tại lúc này, một cỗ thanh lương bỗng nhiên xuất hiện, toàn bộ không gian đột nhiên trở nên rét lạnh.

Một thiếu nữ áo trắng quỷ mị lặng yên xuất hiện, lăng không bay tới, trường kiếm như tuyết trong tay, băng hàn đến cực điểm, hóa thành kiếm khí bành trướng, tràn ngập thiên địa!

Xoát!

Một kiếm lưu quang, vậy mà xuyên thủng không gian phong tỏa Phi Thiên cảnh của Trung Nguyên Vương, khiến hàn khí bành trướng chân chính băng phong thiên địa!

Điểm rơi cuối cùng của trường kiếm như tuyết, rõ ràng là trên thân Vương Đạo kiếm của Trung Nguyên Vương!

Người xuất kiếm... Chính là Tả Tiểu Niệm!

Theo phù một tiếng, hai kiếm chạm nhau, va chạm trực diện!

Trung Nguyên Vương chỉ cảm thấy một cỗ băng hàn đến cực điểm thấu vào xương, đột nhiên dọc theo kiếm cầm trên tay, lan thẳng đến khuỷu tay, trong chốc lát toàn bộ tay phải tựa hồ không phải là của mình nữa, tê rần không có cảm giác, sau đó kiếm chiêu càng là tán loạn, chiêu không thành chiêu.

Bình Luận (0)
Comment