Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1490 - Chương 1490: Biển Lôi Vân Hỗn Loạn?

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1490: Biển Lôi Vân Hỗn Loạn?

“Ta tên Sa Hải thật! Tổ tông ta cũng là Kim Lân Đại Vu thật, nhưng Kim Lân Đại Vu… không phải họ Kim!”

Sa Hải oan ức gào lên: “Tả huynh à, ngươi nói ngươi từng đi học, vậy sao mà chút thường thức này cũng không hiểu…”

“Con mẹ nó mắng ta không có thường thức, xem ra nhóc con nhà ngươi vẫn chưa nhìn rõ thực tại…”

Tả Tiểu Đa thẹn quá hóa giận, đánh mười một thiên tài Vu Minh có cả Sa Hải một trận.

Sa Hải không lên tiếng.

Rốt cuộc hắn phát hiện, rõ ràng vị đại hiệp Tả Tiểu Đa này không thể giết người nên trong lòng rất khó chịu, dù mình nói cái mẹ gì cũng sẽ bị đánh tơi tả!

Chỉ đành rầu rĩ ngậm miệng lại, nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, không nói không sai.

Không cho ngươi lý do bùng lửa giận.

Xem Tả Tiểu Đa ngươi có thể làm gì!

Tả Tiểu Đa cướp sạch của tất cả rồi nghênh ngang rời đi.

“Ngươi để lại một chiếc nhẫn, kim bài này ta vẫn phải mang chứ nhỉ?”

Sa Hải hét thê thảm sau lưng Tả Tiểu Đa: “Ngươi lấy đi hết rồi ta giả bộ sao?”

“Ngươi có thể cất trong mông!”

Tả Tiểu Đa hung dữ nói: “Ta nói rõ cho ngươi biết, thấy Tinh Hồn Võ tu ta, thoải mái đi đường vòng, nếu ngươi dám làm bị thương bất kỳ ai, ta nhất định sẽ không để ngươi ra khỏi bí cảnh, ông đây không tin cái thẻ bỏ đi kia của ngươi có thể cản ông đây đại khai sát giới!”

Sa Hải vô cùng đau đớn, quả nhiên không dám lên tiếng.

Vốn dĩ cảm thấy mấy ngày này thuận buồm xuôi gió, thu được không ít đồ xịn, thì ra toàn là chuẩn bị cho người khác…

Với lại sau này còn không thể ra tay với người của Tinh Hồn.

“Hình thế mạnh hơn người, sau này chỉ có thể ngó đến Đạo Minh thôi.”

Sa Hải thở dài: “Nhanh chóng gặp đám thiên tài Đạo Minh cướp nhẫn không gian đi thôi… Mẹ nó, gặp phải tên thô lỗ thế này, còn không nói lý lẽ nữa, nói là hậu nhân của Đại Vu còn cướp sạch nữa…”

“Sa Hải, chẳng lẽ chúng ta thật sự không đối phó người của Tinh Hồn? Dù gì giết rồi Tả Tiểu Đa cũng không biết…”

“Lỡ đâu hắn biết thì sao? Ngươi nghĩ lúc nãy hắn kêu gào như vậy chỉ là kêu gào cho vui thôi sao? Nếu chúng ta phạm vào điều cấm kỵ của hắn, chỉ cần xui xẻo đụng vào hắn, sẽ khiến hắn có lý do giết, hắn thật sự dám giết người đấy!”

Sa Hải vẫn còn hơi sợ hãi: “Chắc hẳn hắn không biết đây là cho người trên Phi Thiên cảnh xem… Chỉ mong nhóc con trong bí cảnh không biết chuyện này…”

Mọi người: “...”

Sa Hải bừng bừng khí thế nói: “Mọi chuyện phải lấy sự vững chắc làm trọng, để qua lần này, ta tu luyện đến Hóa Vân cảnh chắc chắn sẽ chém giết Tả Tiểu Đa, rửa sạch nhục nhã hôm nay!”

Mọi người phía sau chợt chẳng nói nên lời.

Lúc vào, người cứ bày ra dáng vẻ ông đây số một thiên hạ, trâng tráo nói sẽ quét sạch bí cảnh, nói đến Tả Tiểu Đa ngươi còn xì mũi khinh thường, nói là một cái xì hơi cũng nổ chết Tả Tiểu Đa rồi.

Kết quả gặp Tả Tiểu Đa thật rồi, con mẹ nó ngươi một mực kiên quyết trâu bò mà, ngươi xì hơi một cái chết người ta?

Ngươi sợ cái gì, sao sợ, còn chẳng phải dựa vào lá bài “tổ tông” bảo vệ mạng sao?

Bây giờ bị cướp sạch rồi lại không dám tìm người của đại lúc Tinh Hồn cướp lại, chỉ dám cướp của Đạo Minh…

Đến nỗi nghe lời hắn như vậy?

Cái gì mà ngươi đột phá Hóa Vân sẽ chém giết người ta…

Hơ hơ.

Bây giờ tiếng lòng ta chỉ còn lại hơ hơ…

Đợi đến ngươi đạt Hóa Vân, người ta vẫn đè ngươi nát bét!

Nói không chừng còn đàn áp ngươi dữ dội hơn!

Vốn nghĩ là vương giả mạnh nhất, tổ sư nó cuối cùng thành vương giả mạnh mồm!

“Đi, mấy người theo ta đi làm phiền đám Đạo Minh!”

Sa Hải phất tay, quả thực khí phách câu này lên tận mây xanh, vô cùng khí thể, vẫn không đặt Tả Tiểu Đa vào mắt như trước, giống như một mình hắn có thể chống Đạo Minh thất kiếm vậy!

Mười người tập hợp phía sau cảm thấy hết sức mệt tâm.

Ban đầu theo ngươi thấy ngươi đại sát bốn phương lợi hại vãi chưởng, với lại còn nghiêm túc, lạnh lùng vô cảm, thật sự nghĩ ngươi giỏi lắm, rất giỏi, cuối cùng sau khi gặp việc mới biết mình theo một tên ngớ ngẩn…

Tả Tiểu Đa đi một mạch mấy trăm dặm vẫn cảm thấy tâm trạng không tốt!

Kim bài kia, sao ta không có?

Sao không ai cho ta?

Tại sao?

Chẳng lẽ ta không phải thiên tài sao?

Chuyện này phải tìm ai kháng án?

Tả Tiểu Đa bấm bấm đầu ngón tay tính toán, tính trái tính phải lại thở dài một hơi: “Ta không biết ai cấp cao Tinh Hồn… chẳng lẽ nói chuyện này với hiệu trưởng Diệp? Để hiệu trưởng Diệp cố gắng tranh thủ?”

“Ta nghĩ gì vậy, cấp của hiệu trưởng Diệp chỉ có tác dụng ở Phong Hải, trước mặt cấp cao Tinh Hồn, hắn vốn không đáng nhắc đến!”

“Vậy… vậy cũng chỉ có thể dựa vào chú Nam… hình như chú Nam là bộ trưởng Nam…”

Tả Tiểu Đa khẽ thở dài: “Đời này cha mẹ cũng biết một quan lớn như vậy, tuy biết một quan cao cấp đã rất có thành tựu rồi… không biết lúc nào mới có thể gặp được chú Nam nữa, xem có thể mặt dày nhắc đến được không… nhưng chuyện này liên quan đến Thiên Vương, hình như chú Nam cũng không làm được…”

“Mẹ nó!”

“Hậu nhân của Kim Lân Đại Vu trâu bò lắm sao? Miệng đỏ răng trắng đối mặt uy hiếp ông đây!”

Tả Tiểu Đa thật sự tức chết đi được!

Cuộc sống hắn mơ mộng chính là thắng cả một đời không cần động đến ngón tay, mơ mộng này bị người ta đánh vỡ rồi, còn đánh vỡ trước mặt hắn…

Uy hiếp sáng chói, rõ ràng trước mắt như vậy: Ngươi không thể giết hậu nhân nhà ta!

Vốn phải là cách hành động của ta!

Mẹ bà nó đạo lý gì đây!

Vốn dĩ là kẻ thù mà nhỉ?

Kết quả không thể giết nhà các ngươi…

Đánh rắm à?

“Cuộc sống này gập ghềnh biết bao, bị người uy hiếp không thể nói, ngày nào đó ta đến mây xanh, sẽ tóm Đại Vu đánh một trận!”

Cực kỳ buồn bực viết thơ. Cái này mới cảm nhận được chút tinh thần thắng lợi

Ngẩng đầu nhìn con đường xa xa phía trước.

Chỉ thấy phía trước có mây đen đè đầu, với lại hình như mây đen không chuyển động, vắt ngang trên bầu trời ở phía xa!

Điểm cuối của tầm mắt là một ngọn núi cao chọc trời!

Đỉnh nhúi xuyên thẳng qua mây đen, sấm chớp bên kia như con rắn bạc lượn loạn.

Tóm lại chính là dáng vẻ trông rất hết hồn.

Nhưng Tả Tiểu Đa lại thấy lòng mình rung động: Nơi này, hình như ta có cảm giác… giống như đi vào, hình như có thứ gì đợi ta đi qua…

Loại cảm giác đó rất rõ ràng, rất chân thực…

Bình Luận (0)
Comment