Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1527 - Chương 1526: Quá Nhiều Địa Mạch

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1526: Quá nhiều địa mạch

Hơn nữa trong những người trắng tay này, còn bao gồm Sa Hải .

Kết quả này khiến cho Kim Lân Đại Vu tức giận đến lệch mũi.

Mắc cỡ chết người!

Sa Hải bị lão tổ tông nhìn chăm chú, đôi tay cũng không biết để đâu, cúi đầu, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Ta đi ra cuối cùng phía trước đều đã tập hợp...

Ta đã thấy được đại bộ đội tập hợp.

Tả Tiểu Đa phát hiện ta, sau đó chặn ta, lại cướp một lần cuối cùng...

“Thằng nhóc ngươi có kim bài? Cái này khiến cho lão tử rất khó chịu! Cũng giao những đồ vật khác ra đây!”

Lúc đó cả người Sa Hải đều sững sờ

Về phương diện này, tầm quan trọng của Tần Phương Dương ngay lập tức được bộc lộ ra.

Chưa kể, Lý Thành Long, Vạn Lý Tú, Long Vũ Sinh, Lý Trường Minh, Dư Mạc Ngôn, hết thảy đều là học sinh của Tần Phương Dương!

Có thể nói, sự đối đãi tử tế mà Tần Phương Dương nhận được ở Cao Võ Tổ Long vượt xa so với đãi ngộ của bất cứ một vị giáo viên nào trong Cao Vũ Tổ Long, điều này khiến Tần Phương Dương cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Thế nào mà lại là thầy quý nhờ trò chứ.

Thật là xấu hổ, nhưng cớ làm sao mà trong lòng lại thấy tự hào thế nhỉ?

Tại cổng biệt thự trong Cao Võ Tiềm Long.

Ngô Thiết Giang mất tích đã lâu đột nhiên xuất hiện ngay trước cổng biệt thự, sắp đến cổng, hắn lại nhớ tới lời dặn của Tả Lộ Thiên Vương.

“Tiểu sư đệ đã có được chân truyền của sư phụ sư mẫu rồi, trong tay chắc chắn còn có rất nhiều tài liệu hiếm có vẫn chưa giao ra. Nếu người có thời gian thì qua chỗ hắn xem xem, đừng để nó lãng phí mất… Những thứ không dùng tới thì hãy khuyên hắn quyên góp chút đi, nhưng thường những thứ hữu dụng tự bản thân hắn chắc chắn cũng chẳng xử lý được đâu, vẫn mong chú Ngô giúp đỡ một tay, dù sao thì người và hắn có giao tình sâu sắc hơn.”

Phải nói rằng, đối với giọng điệu này, Ngô Thiết Giang vẫn có thể nghe lọt tai được.

Đám người Ngô Thiết Giang tuy rằng tu vi không so được với Tả Hữu Thiên Vương, nhưng vì tuổi đã lớn, lại quen biết sớm với đám người Tả Trường Lộ, sau khi quen biết thì xưng huynh gọi đệ, cho nên Tả Lộ Thiên Vương vì vấn đề xuất thân nên phải nín nhịn chịu thấp hơn một bậc.

Hơn nữa điều khiến Tả Lộ Thiên Vương khó chịu nhất chính là rõ ràng tuổi tác của hắn cao hơn so với đám người này, nhưng lại phải gọi là chú.

Đây chính là điều khó chịu nhất.

Nhưng đám người Ngô Thiết Giang lại cứ mặt dày ngồi ở vị trí của “chú” không chịu xuống, sống chết cũng chả chịu nói: “Chúng ta ai nói chuyện người đó”.

Ngô Thiết Giang hiểu rất rõ, thử nhìn xem đám người của Đông Phương đại soái kia đi, bởi vì ăn nói quá tùy tiện, nói ra câu “việc ai nấy nói” nên bị Tả Hữu Thiên Vương chỉnh cho bán sống bán chết, chẳng chịu dừng lại.

Nhất là Nam Chính Càn và Bắc Cung Hào, mấy năm trở lại đây phải chịu tai tiếng thay cho Du Đông Thiên, thực sự là tội ác chồng chất, không bút viết nào ghi lại nổi.

Có được bài học suốt nhiều năm như vậy, Ngô Thiết Giang đảm bảo sẽ không vạ miệng.

Ta không nói chuyện thoải mái đâu, ta chính là trưởng bối!

Thực ra là đã nắm được thanh tùng rồi nhất định sẽ không thả ra.

Cho nên nhóm người Tả Hữu Thiên Vương thấy Ngô Thiết Giang đều sẽ kính sợ mà nhìn từ xa, chạy còn nhanh hơn ai hết.

Ngô Thiết Giang nhận được tin này, gấp rút chạy tới đây ngay.

Hắn cũng rất muốn xem xem, tên nhóc non nớt ngày xưa bây giờ thế nào rồi?

Liệu có phải... đê hèn bỉ ổi…. giống như cha hắn không?

Cái gọi là có được chân truyền của Tả Trường Lộ, Ngô Vũ Đình sẽ là thế nào đây?

Trong không gian Diệt Không Tháp.

Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đang tiến hành trận huyết chiến lần thứ 396 trong khoảng thời gian gần đây.

Mà trước lúc này, bạn Tả Tiểu Đa đã bị hành hạ tàn nhẫn tận 395 lần rồi.

Tình hình trận chiến trước mắt vẫn khốc liệt dị thường.

Mỗi lần Tả Tiểu Đa cảm thấy có tiến bộ là lại đi qua ve vãn, sau đó một cách tự nhiên khóc lóc ỉ ôi, rồi lại bị đánh cho phải bò về, chỉnh cho một trận nhớ đời.

Sau đó, sau một lần chuyên tâm tu luyện, cảm giác lại lĩnh ngộ được gì đó, lại có tiến bộ, cho nên lại qua ve vãn thêm lần nữa.

Nhưng Tả Tiểu Niệm lại tiến bộ vô cùng nhanh, cùng với lúc Tả Tiểu Đa có được lĩnh ngộ, Tả Tiểu Niệm trong mỗi lần chiến đấu cũng có những lĩnh ngộ tương ứng.

Nhưng không hề có chuyện ngươi yếu đi ta mạnh lên, mà là cùng nhau tiến bộ, còn về thử thách của Tả Tiểu Đa chỉ đơn thuần là một quá trình chịu sự tra tấn mà thôi.

Nhưng đối với hắn chuyện này chỉ có vui vẻ chứ không hề mệt mỏi, cứ như mỗi ngày nếu không bị tẩn cho thì lại không thoải mái vậy.

Mà sau khi bị đánh xong thì lại nghĩ mọi cách để kiếm chút hời, mang cái khuôn mặt u sầu não nề kia kết hợp với khuôn mặt sưng đông sưng tây đi đòi bồi thường.

Ví dụ như hôn một cái, vuốt nhẹ một cái hay là một điệu nhảy gì đấy.

Ta đã bị đánh đến thành ra thế này rồi, hôn một cái cũng có gì quá đáng chứ?

Ta bị đánh đến mức chẳng nhìn ra hình người rồi, vuốt ve một chút là điều chắc chắn chứ?

Ta đã... nhảy một điệu ta xem cũng chẳng quá đáng đâu nhỉ?

Tả Tiểu Niệm cũng bất lực với hắn, nhưng phảng phất cũng có chút vui thú trong đó.

Cho nên… mỗi lần Tả Tiểu Đa sau khi bị đánh trở về, người thắng phải bồi thường chút gì đó cho kẻ thua.

Ừ, kiểu bồi thường này thật ướt át quá đi.

Kiểu gây rối thế này càng ngày càng nhiều, yêu cầu cũng ngày càng kì quái.

Tả Tiểu Đa tuyệt đối sẽ không liều lĩnh.

Để đạt được mục đích không được trong sáng cho lắm, hắn thậm chí còn lãng phí cả thời gian tu luyện quý báu, đem tất cả các điệu nhảy, từ nhảy dân gian đến nhảy hiện đại, cho tới một số điệu nhảy nào đó, sắp xếp theo một trình tự thật nghiêm khắc cẩn thận.

Không phải là bước từng bước nữa, mà thậm chí là tiến từng li từng tí một.

Tuyệt đối không thể để Tả Tiểu Niệm sinh ra cảnh giác, đây là nhiệm vụ thiết yếu nhất!

Cho dù có là giáo sư chuyên nghiệp đệ nhất trong lĩnh vực nhảy đến cũng chỉ có thể khen ngợi một câu từ tận đáy lòng tim can phế phổi rằng: “Trình tự sắp xếp này, thật không ngờ lại chẳng có một chút sai lệch nào”.

Còn khắt khe nghiêm túc hơn sách giáo khoa nhiều.

Nhất định phải chép lại rồi mang về, coi như báu vật để còn mang ra giảng dạy.

Tả Tiểu Niệm hoàn toàn mờ mịt về chuyện này, mỗi lần đến điệu nhảy mới, đối với nàng cũng chẳng khác lần trước là bao.

Hơn nữa, cũng chỉ là trước mặt tên Tiểu Cẩu Đát kia thôi, cũng chỉ ở trong Diệt Không Tháp mà thôi...

Tả Tiểu Niệm cũng không kiêng kị điều gì.

Bình Luận (0)
Comment