Khi gặp chuyện không ứng phó được hoặc có sai sót khi xử lý sự việc, vị Tuần Tra sứ Quy Huyền này mới có thể can thiệp vào giúp đỡ sửa chữa.
Trong Tuần Tra sứ Quy Huyền, có không ít người không muốn đi; Linh Miêu đẹp thì đẹp đấy, nhưng tiếc là quá lạnh lùng; hơn nữa chiến lực chỉ sợ cũng không thua kém tu giả Quy Huyền bình thường, thậm chí còn mạnh hơn.
Nếu như bị oán hận, vậy thì không cần thể diện của bản thân nữa à?
Nhưng mà, ngay khi tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm phía dưới, lại có người chủ động đứng ra, gánh vác chuyện xui xẻo này.
“Bổn tọa đi là được rồi.”
Mọi người nghe tiếng nhìn qua, người nói chuyện lại là ——
Quân Trường Không.
Người phụ trách tầng Quy Huyền của Cửu Trùng Thiên Các lập tức nhíu mày.
Quân Trường Không này chính là con cháu hoàng thất, hơn nữa từ khi Tả Tiểu Niệm vào Cửu Trùng Thiên Các, có vẻ như cực kỳ hứng thú.
Chỉ có điều, bởi vì tu vi của Tả Tiểu Niệm lúc đó còn tương đối thấp, hơn nữa Quân Trường Không đã từng bị cao tầng cảnh cáo; cho nên cũng không có hành động gì.
Còn lần này, hắn chủ động đứng ra, “thâm ý” trong đó, không cần nói cũng biết...
Nhưng mà những người khác cũng không có người nào có ý muốn đi, tất cả đều có thái độ chùn bước, người phụ trách cấp độ Quy Huyền chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý để Quân Trường Không đi.
“Nhớ rõ lời cảnh cáo nói với ngươi trước đây, cũng nhớ kỹ chức trách nhiệm vụ của ngươi, làm theo đúng khuôn phép, không được sơ suất.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Quân Trường Không phất áo khoác, đi nhanh ra ngoài.
Tả Tiểu Niệm bên kia cũng cùng lúc đó nhận được thông báo.
“Chỉ đạo Tuần Tra sứ đi cùng lần này, chính là đương kim tam hoàng tử, con trai ruột của hoàng đế bệ hạ. Đệ nhất trong Tuần Tra sứ Quy Huyền, Quân Trường Không.”
Vẻ mặt Tả Tiểu Niệm không cảm xúc, tròng lòng càng không dao động, không cần biết ngươi là ai, thân phận gì, có liên quan gì với ta chứ?
Chiều hôm đó.
Tả Tiểu Niệm dẫn theo tiểu đội mới của mình, xuất phát, không có gì khác biệt so với những lần chấp hành nhiệm vụ trước kia, vẫn như vậy.
Điểm khác biệt duy nhất, chính là Quân Trường Không lấy tư cách Tuần Tra sứ cũng đi cùng.
Một luồng gió lạnh, lạnh thấu xương phát ra từ Thượng Kinh, hướng thẳng về phương bắc, bay vùn vụt.
...
Tả Tiểu Niệm đi rồi, Tả Tiểu Đa chợt cảm thấy trống rỗng lạc lõng, vô cùng buồn chán, không có động lực tu luyện, đi bộ đến trường học.
Hắn đã gần hai tuần không đến trường rồi.
Vừa đến lớp, nhưng lại vồ hụt, bọn Lý Thành Long đều không ở đây.
Sau khi cảm thấy kinh ngạc, hắn đã nhớ ra, trước kia Lý Thành Long đã từng nói qua, trường học đã thông qua đơn xin thí luyện của học sinh.
Tất cả học sinh đột phá Hóa Vân, đều đã đi ra ngoài thí luyện cả rồi.
Nhưng mà hắn và Tả Tiểu Niệm tu luyện trong Diệt Không Tháp, thời gian cách nhau hai tuần, đối với hai người bọn họ mà nói, đã qua hai năm rồi!
Mà trong lớp, chỉ còn Văn Hành Thiên và mười mấy học sinh Anh Biến vẫn chưa đột phá Hóa Vân.
“Sao ngươi lại đến đây?” Văn Hành Thiên có chút sửng sốt.
“Ta đi học nha...” Tả Tiểu Đa bị hỏi đến ngây ngốc.
Ta là học sinh, đến đây để học, có gì không đúng sao, ngươi làm một người thầy lại có thể nói những lời như vậy?!
“Ngươi còn học cái gì nữa...” Văn Hành Thiên trong lòng cũng cạn lời.
Ta tu vi Ngự Thần đỉnh phong, bây giờ lại tiến thêm một bước, đột phá Quy Huyền, tu vi này, bất kì khóa học nào của những năm trước, cho dù là dạy đến tốt nghiệp, cho dù là bị tất cả học sinh liên thủ vây kín, vẫn có thể một tay đánh tơi bời hoa lá.
Phải nói là rất ngang tàng!
Nhưng mà dạy khóa học sinh này... thật sự không nói nên lời!
Năm học đầu tiên, qua nửa năm, xuất hiện hơn ba mươi Hóa Vân; hơn nữa, Lý Thành Long, Tả Tiểu Đa, Hạng Xung, đến bây giờ đã là Hóa Vân bậc cao rồi...
Dựa theo tiến độ này, qua nửa năm nữa, có lẽ sẽ là Ngự Thần?
Đã từng ngăn cản bình cảnh, quan ải của vô số người tu hành, đối với bọn họ mà nói, hình như là không có như vậy?
Vậy có phải có thể tính như thế này, đến năm hai, đám nhóc này có thể đột phá Quy Huyền rồi không?
Văn Hành Thiên chợt có cảm giác đau răng, hắn cảm thấy, mình có lẽ có thể là thầy giáo vinh quang nhất từ trước đến nay ở Cao Võ Tiềm Long, nhưng cũng chính là thầy giáo ấm ức nhất.
Ta là cường giả Quy Huyền, cho dù mới thăng cấp không lâu, cũng là Quy Huyền thật, nhưng dạy học sinh Cao Võ đến năm thứ hai, đã có học sinh ngồi ngang hàng với ta?
Đợi ta dạy đến năm thứ ba, học sinh của ta có thể có người thăng cấp đến Phi Thiên, vượt xa ta luôn hả?
Rồi đợi đến năm thứ tư, tình huống không hợp lẽ thường nhất có lẽ là, ta ở cấp Quy Huyền, dạy nguyên một lớp toàn Phi Thiên cảnh?
Thế này, mẹ nó...
Ta đứng phía trên giảng lý luận võ học, phía dưới là toàn bộ đại lão Phi Thiên có thể một hơi thổi chết ta —— Hình ảnh này thật sự quá đẹp!
Thật tình Văn Hành Thiên không có cách nào tưởng tượng được, chỉ cần suy nghĩ sơ sơ, đã phiền muộn ngủ không ngon.
Văn Hành Thiên suy nghĩ không chỉ một lần, có phải mình nên nhường lại vị trí chủ nhiệm lớp này hay không?
Nhưng mà cũng biết mình không thể buông cái này được, một khi mình nhả ra, không những trở thành vấn đề đào ngũ, mà còn là... từ nay về sau, thành tựu lớn nhất trong cuộc đời cùng với bản thân sẽ chỉ lướt ngang qua đời nhau!
So sánh với khó khăn vì một phòng học toàn là Phi Thiên cảnh đại năng, Văn Hành Thiên tự tin, chỉ cần mình tiết lộ ý nghĩ này, vừa mới nói ra sẽ trở thành sự thật chắc chắn, mũi tên đã rời cung không thể quay đầu, tầng cao của trường học nhất định sẽ ngay lập tức đánh nhau ầm ầm, tranh giành vị trí này!
Ngay cả Diệp Trường Thanh cũng sẽ xung phong đảm nhận, dùng quyền mưu để kiếm tư lợi.
Lúc này cũng không phải là lúc nói chuyện tình cảm, nghĩa khí huynh đệ, sự kiện lớn này nhất định có thể lưu danh trong sử sách!
Cho nên bây giờ Văn Hành Thiên đau khổ, phiền muộn, ấm ức, lại vui vẻ, hạnh phúc, đắc ý...
Thật vất vả đám nhóc kia mới đi ra ngoài thí luyện.
Cuối cùng Văn Hành Thiên cũng tìm lại được một chút cảm giác làm thầy, làm giáo viên, lúc đang nghiêm túc giảng bài... ồ!
Đám nhóc kia không trở về.
Nhưng mà lão đại của đám nhóc kia trở lại rồi!
Thế nhưng thằng nhóc này là tên hay gây sự.