Một tiếng quát lớn chấn động trời cao!
Dư Mạc Ngôn nghe tiếng, ngay lập tức cả người run rẩy, nghẹn ngào nói: “Tả lão đại!?”
Trong lúc nhất thời, lại nghi ngờ phải chăng mình đang ở trong mơ.
Mới có bao lâu? Sao nhanh như vậy Tả lão đại đã tới rồi!
“Đi theo ta!”
Tả Tiểu Đa cười ha ha, lao về phía vòng vây như một ngôi sao băng.
Vẻ tàn ác lóe lên trong mắt Bồ Quan Sơn: “Giết hắn!”
Ngay lập tức, xuất hiện hàng chục cao thủ Quy Huyền, xông lại đây cùng một lúc.
Cơ thể của Tả Tiểu Đa lao tới như sao băng, trong mắt chính là sát khí không hề che giấu.
Sau một tiếng thét.
Vô số vũ khí chém về phía Tả Tiểu Đa!
Nhưng ngay tại khoảnh khắc này, Tả Tiểu Đa hét lên một tiếng: “Chùy!”
Trên không trung, bất ngờ xuất hiện hai siêu chùy nằm ngoài sức tưởng tượng.
Hai siêu chùy này, một trên một dưới, trực tiếp che kín thân hình của Tả Tiểu Đa!
Khi vừa mới nhìn thấy, bọn họ còn đang suy nghĩ, con mẹ nó chùy gì mà to như vậy, giống như vại nước, đây là khiên à?
Lập tức, Tả Tiểu Đa chỉ cái chùy đang ở trên trời rơi xuống, chỉ cái chùy đang ở dưới đất lao lên, trong chớp mắt một từ trường lốc xoáy được hình thành!
Thế bay lên của hắn vẫn chưa dừng lại, một vòng lốc xoáy khổng lồ đã hiện ra quanh thân hắn!
Không còn nhìn thấy Tả Tiểu Đa ở giữa không trung nữa, cũng không nhìn thấy chùy, chỉ nhìn thấy một vùng ánh sáng đen và một vùng khí trắng, xoay quanh bay múa!
Rầm rầm!
Người thứ nhất chạm trán với Tiểu Đa là một cao thủ Quy Huyền đang cầm trường kiếm và đại chùy trong tay, hắn thậm chí còn không kịp kêu thảm một tiếng, cả người và vũ khí đã hóa thành mảnh nhỏ và bay ra ngoài.
Sau đó là người thứ hai người thứ ba...
Tả Tiểu Đa giống như một cơn lốc có sức mạnh vô địch, dáng vẻ bạo liệt ngoài sức tưởng tượng, một người hai chùy, mạnh mẽ xông vào vòng vây!
“Theo ta phá vây!”
Tả Tiểu Đa hét lên một tiếng.
Dư Mạc Ngôn không nói hai lời, trực tiếp đi theo sau Tả Tiểu Đa, hai người giống như sao băng, lao nhanh về phía trước, nhưng không phải là quay đầu chạy trốn từ cổng thành, mà lại lựa chọn tiếp tục lao về phía trước theo thế tới của Tả Tiểu Đa.
“Phá vây?”
Bồ Quan Sơn muốn ra tay, nhưng thoáng nhìn Vân Phiêu Lưu ở bên cạnh, cảm thấy nếu mình tự ra tay thì hình như có hơi hạ thấp thân phận, nên quát: “Bắt lấy!”
Một tiếng nổ vang lên!
Một cao thủ Phi Thiên thuộc thành Bạch Sơn, phó thành chủ Thành Quan Nam ngang nhiên tung ra một côn theo trạng thái cuồng mãnh nổ mạnh trên chùy của Tả Tiểu Đa, khiến thân thể của Tả Tiểu Đa bị chấn động bất ngờ, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều chấn động, thất khiếu gần như trào ra máu tươi.
Côn cũng là loại vũ khí hạng nặng, côn của tu giả Phi Thiên cảnh này lại nặng tới năm trăm kg, dưới vũ động cấp tốc, khó mà tưởng tưởng được sức mạnh khủng khiếp trong đó, mặc dù Tả Tiểu Đa cũng nổi tiếng nhờ sức mạnh, nhưng trong vụ va chạm cực hạn này, rốt cuộc vẫn kém một bậc sức mạnh!
Dẫu sao thì cảnh giới tu vi giữa hai người cũng có sự chênh lệch lớn.
Tả Tiểu Đa gầm lên một tiếng, song chuy xoay tròn, rồi đột nhiên triển khai Nhật Nguyệt m Dương chùy, Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu vọt vào đầu chùy cùng một lúc!
Một cơn lốc trắng đen đan xen nhau, đột nhiên xuất hiện trên bầu trời!
Rầm rầm rầm...
Mấy trăm trùy hết sức cuồng bạo liên tiếp được đánh ra!
Phụt phụt...
Hai cao thủ Phi Thiên xông pha đi đầu, vậy mà cũng không thể chống lại, đều phun ra máu tươi, lăng không lui về phía sau.
Tả Tiểu Đa và Dư Mạc Ngôn hét lớn một tiếng, trong lúc song chùy lay động, đã đập mười ba người trước mặt thành bột mịn, máu thịt giống như những bông tuyết màu hồng phấn tung bay trong không trung.
Nhật Nguyệt chùy ra tay, cao thủ của thành Bạch Sơn đã bị đập chết vậy mà không có hồn phách bay ra. Nhưng giờ phút này Tả Tiểu Đa đâu có thời gian, cho nên hắn hoàn toàn không phát hiện ra.
Vù!
Lăng Không Hư Độ, Dư Mạc Ngôn ở phía sau dùng sức đẩy mạnh cơ thể của Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa lại kéo theo Dư Mạc Ngôn, toàn lực phát động Thiên Nguyên Độn, nhanh chóng vọt về phía trước, chỉ trong nháy mắt đã tới được mặt tường thành bên cạnh!
Cuối cùng Bồ Quan Sơn không giữ được bình tĩnh nữa, hét lớn một tiếng: “Nhãi ranh!”
Còn chưa ‘hét’ xong thì cả người hắn đã chắn trước mặt Tả Tiểu Đa rồi.
Tả Tiểu Đa hét lên một cách điên cuồng, trong tình trạng nguy hiểm tới tính mạng, lại thúc giục toàn bộ linh lực trong đan điền và Viêm Dương Chân Kinh nhị trọng mà mình khổ tu, dung nhập vào trong hai đại chùy!
Đại chuỳ giao hòa âm dương, hắc bạch cùng ra, tạo nên một vùng có màu đỏ rực trộn lẫn với nhiệt độ nóng bỏng.
Cường thế mà tới!
Hung hăng đánh về phía Bồ Quan Sơn!
Một chùy!
Hai chùy!
Song chùy lưu chuyển càng lúc càng trôi chảy, liên tục đánh ra mấy trăm chùy hết sức điên cuồng, Bồ Quan Sơn hét lớn một tiếng, chỉ cảm thấy thân thể bị chấn động, không ngăn được mà bị đẩy về phía sau; một chùy cuối cùng của Tả Tiểu Đa đã đánh cả hắn lẫn kiếm bay ra ngoài.
Hét lớn: “Lão tặc! Hãy đợi đấy!”
Tả Tiểu Đa gầm lên rồi lại phóng ra một chùy, vậy mà trực tiếp làm nổ bức tường thành được bao phủ bởi lớp băng dày vài mét tạo ra một lỗ hổng lớn, trong tiếng thét dài, dẫn theo Dư Mạc Ngôn hai người lập tức biến mất trong bão tuyết bên ngoài thành Bạch Sơn!
Một luồng gió tuyết, đột nhiên xuyên qua lỗ hổng trên bức tường thành, bay vào trong một cách mạnh mẽ và điên cuồng!
Phụt!
Phun ra một ngụm máu tươi!
Sau khi Tả Tiểu Đa lao ra khỏi thành Bạch Sơn, hắn đã phun ra một ngụm máu tươi từ trong miệng; dưới cực hạn bạo phát, đối mặt với tam đại cao thủ Phi Thiên, mấy trăm Ngự Thần, Quy Huyền, Tả Tiểu Đa hoàn toàn là liều mạng, toàn bộ linh lực đều đã tiêu hao hết.
Kinh mạch toàn thân bị tổn thương, đan điền đau nhức, trước mắt dần dần biến thành màu đen.
May mắn là Bổ Thiên Thạch có thể bổ sung chữa trị thân thể bất cứ lúc nào, hít sâu một hơi, hiệu quả của Bổ Thiên Thạch được phát động ngay lập tức.
Sau khi lao ra khỏi tường thành, hắn không ngừng kéo Dư Mạc Ngôn chạy trốn, bóng dáng của hai người, lập tức bị cuốn vào trong bão tuyết ở bên ngoài.