“Toàn bộ tu vi Ngự Thần, có một người khác Quy Huyền theo sau, nhưng mà lòng người này có tâm tư dạng khác, ta không thích.” Tả Tiểu Niệm.
Tâm tư dạng khác?
Lập tức Tả Tiểu Đa hiểu ra, hừ, tình địch? Lập tức đánh chữ gửi tin: “Được nha Niệm Niệm Mèo, lần này đến đây lại còn mang theo tình địch đến cho ta, là muốn mượn cơ hội ban ơn phải không? Ta xem người làm sao ăn nói với ta! Ta nói cho ngươi biết, lần này không nhảy múa với lỗ tai và đuôi mèo, nói thế nào ta cũng không tha thứ cho ngươi đâu!”
“Cút đi!”
Tả Tiểu Niệm trả lời.
“Ai da, Tiểu Cẩu Đát sợ quá đi….”
Tả Tiểu Đa gửi xong tin nhắn, lập tức thu lại điện thoại.
Bên đó, Dư Mạc Ngôn cũng đã thông báo cho Cao Võ Ngọc Dương, và cô La Diễm Linh.
Theo tình hình nguy hiểm mà Dư Mạc Ngôn thông báo, toàn bộ Cao Võ Ngọc Dương, lập tức sôi nổi như muốn bùng nổ.
Lại có thể xảy ra loại chuyện này!
Quả thật là vụ bê bối siêu cấp!
Giáo viên trường võ và kẻ thù câu kết, sắp xếp tính kế học sinh nhà mình, hơn nữa còn sớm đã lập mưu, bố cục đã lâu….
Cái gọi là thấy mầm biết cây, cấp cao của trường học không nhịn được nảy sinh liên tưởng: “Vậy Vương Thành Bác…. Thật sự là cái thứ vô lại! Vốn dĩ nhiều năm như vậy, Cao Võ Ngọc Dương cũng đã có bốn cặp tình nhân thiên tài, mà Vương Thành Bác rất có mắt nhìn đối với loại người yêu thiên tài này, thường xuyên phụ đạo riêng lẻ, đều tặng qua tâm pháp Bỉ Dực Song Tâm không có ngoại lệ…..”
“Thì ra là vậy! Tên quan lòng lang dạ sói này, lại có thể ẩn núp lâu như vậy!”
“Sau này mấy học sinh cũng đột nhiên mất tích, biến mất không chút dấu vết, vốn dĩ cho rằng là gặp chuyện ngoài ý muốn..... thực ra sớm đã bị Vương Thành Bác hại!”
“Tạp chủng!”
“Lập tức bắt cả nhà Vương Thành Bác! Còn có người nhà hai tên khốn Triệu Tử Lộ, Ngô Huấn Thành kia nữa!”
“Nhanh chóng tổ chức đội nhóm, chuẩn bị cứu viện Dư Mạc Ngôn, Độc Cô Nhạn Nhi!
Trong phòng họp của trường học.
Hiệu trưởng, hiệu phó, chủ nhiệm, giáo viên tụ họp trong hội trường.
Lúc này ánh mắt của cô La Diễm Linh sớm đã sưng đỏ.
Nhưng nói tới lập tức xuất phát cứu viện, mọi người không nhịn được im lặng không nói.
Tất cả mọi người đồng thời phẫn nộ khó hiểu, vẫn ý thức được, lần này, giống như khai chiến chính diện với thành Bạch Sơn, mà thành Bạch Sơn, xưa nay là tổ chức sức mạnh đầu tiên!
Khoảnh cách chênh lệch của sức mạnh đôi bên, gần như một trời một vực!
Trận chiến này, vốn dĩ không cần đánh, tất cả mọi người đều biết, Cao Võ Ngọc Dương ắt bại không nghi ngờ, chắc chắn không có chỗ để cạnh tranh!
Chỉ cần khai chiến, tất cả những người tham gia chiến, chỉ có một kết quả, đó chính là chết!
Nhưng hễ có bất kì hy vọng nào, mọi người cũng sẽ không chần chừ. Nhưng bây giờ, đối mặt chính là cục diện không có cách giải quyết.
“Đầu tiên bắt đầu từ trên đạo nghĩa.” Hiệu trưởng lập tức quyết định: “Đầu tiên ta gọi điện thoại cho Bồ Quan Sơn, hỏi xem rốt cuộc hắn muốn thế nào. Đồng thời, thông báo đến cục Tinh Thuẫn, Quân Dự Bị, cục An Toàn, v.v.....”
“Sau đó ta liên hệ một chút Bắc Cung đại soái trong quân đội.... xem thử bên phía Bắc Cung đại soái có thể giúp một tay không.”
Hiệu trưởng nói, bản thân cũng thở dài.
Bản thân có tư cách gì liên hệ với Bắc Cung đại soái? Lúc này chiến tuyến phương Bắc đánh đến sôi sục khí thế, tất cả quân đoàn phương Bắc, đều đã ép xuống tiền tuyến.
Cho dù có thể liên hệ được, làm sao Bắc Cung đại soái có thể vì việc nhỏ xíu này mà không quan tâm chiến trận đại cục được?
Lúc này, từ chiến trận rút nhân thủ, quả thực là chuyện không thể tưởng tượng.
Hiệu phó Độc Cô Ngọc Thọ đứng lên, nhàn nhạt đáp: “Hiệu trưởng lo nghĩ nhiều, giúp đỡ nghĩ cách, trước tiên ta và Diễm Linh đi xem thử. Cho dù thế nào, con gái của bọn ta bị bắt, bọn ta làm cha mẹ, cho dù biết rõ phải chết, cũng phải cứu viện trước.”
“Chuyện này, mọi người cũng không cần áp lực quá lớn, suy cho cùng chênh lệch hai bên quá lớn. Cho dù thế nào, vợ chồng chúng ta đều phải biết ơn.”
“Các vị đồng liêu, bọn ta đi trước một bước.”
Độc Cô Ngọc Thọ ôm quyền hành lễ, sánh vai ra ngoài cùng vợ mình La Diễm Linh, lập tức xông lên trời, khẩn cấp đi đến Bạch Đầu Sơn.
Ôm quyền hành lễ cuối cùng, chính là lễ giang hồ.
Ta hiểu, ta biết, ta không có quyền lực, càng không chịu nổi để mọi người cùng cả nhà bọn ta chịu chết.
Cho nên, bọn ta cáo từ.
Lập tức trên mặt tất cả mọi người đều nóng như lửa đốt.
Hiệu trưởng dùng lực đập bàn, lớn tiếng nói: “Không làm được thì không làm sao? Chúng ta cùng nhau đi xem thử, thành Bạch Sơn này, rốt cuộc muốn làm gì! Là đàn ông, thì đi với lão tử! Quá lắm chính là vứt đi cái mạng này, còn có thể làm sao?”
Giọng nói chưa dứt, đã rời khỏi chỗ trước, đi ra ngoài.
Theo sau hiệu trưởng Cao Võ Ngọc Dương, hàng trăm giáo viên công chức, ngay ngắn đứng dậy.
“Đi!”
Mọi người đều nhiệt huyết sục sôi!
“Cao Võ Ngọc Dương xuất hiện ba kẻ cặn bã, bôi nhọ danh dự Cao Võ, vậy thì những người khác của Cao Võ Ngọc Dương chúng ta, bản thân càng phải xóa bỏ sự hổ thẹn này!”
“Vì người làm giáo viên, ngay cả bản thân học sinh gặp khó cũng không định giúp một tay, uổng là người thầy!”
“Hừ, thời khắc mấu chốt không thể mất mặt được!”
“Đi đi đi!”
“Đều là từ trên chiến trường xuống đây, đã nhặt được cái mạng nhiều năm như vậy, còn không thỏa mãn? Thành Bạch Sơn tính là cái lông gì! Lão tử chết cũng có thể bắn máu của hắn tung tóe cả cửa thành!”
Hiệu trưởng vừa đi, vừa gọi điện thoại thông báo tình huống cho các bộ môn, dẫn bốn năm trăm người, nhảy vọt lên không một cách hoành tráng, truy đuổi suốt dọc đường.
Cái gọi là lên án đạo nghĩa của Bồ Quan Sơn v.v., sớm đã vứt sau đầu, bây giờ lập trường hai bên đối lập, đã không thể nghịch chuyển, còn gọi điện thoại cái rắm!
Độc Cô Ngọc Thọ và La Diễm Linh bay ở phía trước, hết sức đè nén tâm trạng lo lắng.
Đột nhiên nghe được sau lưng có người không ngừng la hét lớn tiếng.
Theo âm thanh xoay đầu nhìn qua, hai người đều giật mình.
“Hiệu trưởng, các ngươi đều đến rồi!” Trong lòng La Diễm Linh giật mình, nước mắt chảy ra.
Lúc mọi người không đuổi theo, trong lòng La Diễm Linh có chút bực tức, đến thời cơ quyết định, lại không có người nào dũng cảm mà đi?