Lại có thể đi tàn sát cả nhà ba giáo viên đám Vương Thành Bác!
Còn thật sự không kiêng nể gì, hoành hành vô kị!
Đối mặt với hành động của ba người này, tất cả giáo viên đều cạn lời.
Bao gồm hiệu trưởng, bao gồm vợ chồng Độc Cô Ngọc Thọ và La Diễm Linh, cũng đột nhiên cảm thấy..... không có gì để nói.
Tự hỏi bản thân, từ góc độ của giáo viên mà nói, cách làm của ba người này, quả thực là cảm thấy làm như vậy, quá đáng rồi!
Cho dù đám người Vương Thành Bác ác độc điên cuồng, bán đứng học sinh của mình, tội của bọn họ đáng chết vạn lần, nhưng tàn sát sạch người nhà của bọn họ......
Nhưng.,..
Trong lúc này, nào có thể nói lời trách mắng.
Hiệu trưởng ngừng một chút, cuối cùng trên mặt hiện ra vẻ tức giận.
Hiệu trưởng phẫn nộ gật đầu, cắn răng nghiến lợi: “Ta nói cho ba người các ngươi biết, lần này đi chết ở đâu cũng thôi đi.... nhưng nếu có thể sống sót trở về, ta nói cho các ngươi biết, ba người các ngươi..... tiêu rồi!”
Ba người haha cười lớn, vậy mà lướt quá mọi người, bay đi trước, lớn tiếng nói: “Đương nhiên bọn ta biết cách làm như vậy quá đáng, làm đến quá mức rồi, cho nên, bọn ta xông lên trước. Mau chóng tử chiến đi!”
“Đúng, có lẽ người của ba nhà bọn họ có người vô tội, nhưng bọn ta đã làm rồi, lãng phí nước bọt, chi bằng dùng sức lực vào việc chiến đấu này đi, nhưng bọn ta đi chết, cũng không phải vì đền mạng cho bọn họ, hai chuyện hoàn toàn khác nhau, điều này phải phân biệt rõ ràng!”
“Nhưng hễ là người của Cao Võ Ngọc Dương, không biết cũng thôi đi, biết thì chắc chắn không thể bị người ta ăn hiếp khơi khơi như vậy! Vì người phỉ báng Cao Võ Ngọc Dương, càng không thể dễ dàng tha thứ, đây là bọn họ làm khổ người thân, cái giá phải trả!”
“Bọn ta sai bọn ta nhận!”
“Nhưng đến một lần nữa, vẫn phải giết sạch sẽ! Người đều phải chiến đấu đến chết, còn để ý nhiều như vậy làm gì?”
Ba giáo viên cười lớn, xông vào gió tuyết.
Còn lại hàng trăm người sau lưng bọn họ, đều trầm mặc, tiến vào trong gió tuyết.
Bầu không khí trang nghiêm này chỉ là liên tục mấy phút, mọi người tự nhiên sôi nổi lên.
“Thầy Lý, năm ngoái lúc thăng chức, ta tặng lễ giành trước mặt ngươi, ngươi còn giận không?”
“Không có gì, kính nhà ngươi liên tục một tháng bị đập không phải chưa tìm được hung thủ phải không? Chính là ta làm đó, ta thành khẩn như vậy, nhất định ngươi sẽ không giận đâu nhỉ?”
..........
“Thầy Hoàng, năm ngoái vốn dĩ chủ nhiệm lớp trọng điểm là của ngươi, cuối cùng bị ta giành, ngươi không để ý chứ?”
“Để ý, sao không để ý, nhưng mà để ý làm sao nữa, cũng phải đợi cả đời mới có thể tìm ngươi tính sổ.”
“Lão Cố, ta luôn không vừa mắt ngươi, không vừa mắt đức hạnh không biết tức giận của ngươi, bình thường gây phiền phức ngươi, không ngờ cả đời lão Cố ngươi ở đây, hôm nay lại có thể có các ngươi như vậy, sau này lão tử không nhắm vào ngươi nữa.”
“Xì, nỗi hận lão tử cả đời của ngươi, nói lời hay, hy vọng lão tử cảm ơn ngươi? Mang ơn đội nghĩa? Tin lão tử phun vô cái mặt của ngươi không!”
“Lão Phương, nhớ năm đó hai chúng ta tình địch, dù nói đến cuối cùng ta thắng, nhưng ngươi cũng mệt mỏi khi phải gánh danh lưu manh cả đời, ai, bây giờ nghĩ lại, mạng của Quyên Nhi cũng thật khổ, bất kể chọn ai trong hai chúng ta, sau hôm nay đều phải ở góa....”
“Hừ... ngươi đừng nhắc chuyện năm đó, ta còn có thể chết thảnh thơi một chút.... đáng ghét! Chết một bên đi, đừng lắc lư trước mặt lão tử!”
“Lão Tôn, ngươi già không nên nết, còn kết hôn với học sinh của mình, lão tử đến bây giờ còn phải mắng ngươi già không nên nết, không có cơ hội mắng ngươi nữa, có thể mắng thêm một lần cũng khá tốt, đúng không?”
“....Con mẹ nó..... quả thật ta cạn lời, đều sắp chết cmnr, chuyện này liên quan cái lông gì đến ngươi! Học sinh của lão tử nhìn trúng lão tử, đó là lão tử có sức hấp dẫn, cái thứ sức hấp dẫn này là cha mẹ cho, ta có cách gì chứ?”
“Ừm, quả nhiên sức hấp dẫn của ngươi rất mạnh, vì ta còn nhìn trúng ngươi!”
“........Cút........ lão tử không chơi gay!”
Một đám người Cao Võ Ngọc Dương, hihi haha bay thẳng đến Bạch Đầu Sơn.
Nhìn tình huống náo nhiệt này, có chút xíu dáng vẻ nào đi tìm kẻ địch chiến đấu, vốn dĩ là đi dạo chơi.
Nếp nhăn trên mặt hiệu trưởng Hàn Vạn Khuê lộ ra nụ cười xán lạn, trong miệng mắng: “Nhiều năm như vậy, đây là ta lãnh đạo một đám gì thế này....”
Lúc này Độc Cô Ngọc Thọ và La Diễm Linh cũng không nhịn nổi nở nụ cười hiểu ý.
Chỉ cảm thấy áp lực đầy trời, phẫn uất trong lòng, vào lúc này, lại không còn chút gì.
Trời cao đất rộng!
Có một đám anh em cùng chung chí hướng, đồng sinh cộng tử, sống chết, đều không đáng sợ!
Đi chiến đấu này, sống chết cũng chỉ như thế.
Chỉ có một chuyện quan trọng là, mọi người vẫn ở cùng nhau!
“Không có gì sợ hãi! Cũng không có gì phẫn uất!”
La Diễm Linh rơi lệ, haha cười lớn: “Đời này không thể báo đáp các anh em, nếu chúng ta vẫn có kiếp sau, cả đời ta làm vợ một người để báo đáp các ngươi!”
Cô Độc Ngọc Thọ kinh sợ: “Bà xã, lời này không thể nói bậy!”
Nhưng bên đó đã ồn ào như chim vỡ tổ.
“La Diễm Linh, lời này ta sẽ nhớ kĩ!”
“Ta cũng ghi nhớ rồi! Gào! Không ngờ đời này đã có vợ của đời sau!”
“Ngươi cút, ngươi là đời sau sau nữa!”
“Vậy ta phải xếp đến đời nào?”
“.....Đừng, đừng, cô La xin bỏ qua, tính tình của ngươi, cũng chỉ có Độc Cô Ngọc Thọ có thể chịu đựng nổi, ta thuần khiết hiền lành như vầy, ngươi vẫn nên bỏ qua cho ta đi.....”
“Cầu bỏ qua!”
“Cầu bỏ qua!”
“Lão tử chơi gay, không gần nữ sắc, miễn gặp cái này đi...”
La Diễm Linh vừa cười vừa mắng: “Một đám không biết xấu hổ! Thế mà các ngươi còn tự xưng là giáo viên, mang danh làm hình mẫu cho người khác, bây giờ còn có chút dáng vẻ giáo viên?”
Trong sự ồn ào, đột nhiên có giọng nữ mắng một câu: “Lữ Ngọc Sinh, ngươi lại còn đi xếp hàng với La Diễm Linh, tin lão nương ăn thịt ngươi luôn không!”
Vốn dĩ vợ của giáo viên tên là Lữ Ngọc Sinh cũng trong hàng ngũ.
Thế là Lữ Ngọc Sinh đó lập tức thành thực, câm như hến.
Tiếng cười xung quanh, lại càng ngày càng lớn.
Hiệu trưởng Hàn Vạn Khuê nhếch mép, lén lút cười, đột nhiên lớn tiếng nói: “Ồn ào giống cái gì! Cho dù là tử chiến, nhưng ta cũng là hiệu trưởng! Toàn bộ mỗi người đều yên lặng một chút, nghiêm túc một chút cho ta!”