Loại chỗ này, có thể gọi là sân nhà tuyệt đối của Băng Phách!
Băng Phách gào thét, mạnh mẽ xông lên trời, sau đó toàn bộ thành Bạch Sơn, lập tức tràn ngập sương mù dày đặc!
Tả Tiểu Niệm có Băng Phách bên người, trong sương mù, như cá gặp nước, như ẩn như hiện, mà đám cao thủ của thành Bạch Sơn và cao thủ Đạo Minh lại không thể làm gì được.
Tả Tiểu Niệm với sức lực một người, thành công cầm chân tất cả cao thủ đỉnh cao của toàn thành Bạch Sơn lúc này, hiếm có ngoại lệ!
Sương dày cuồn cuộn, tuyết lớn bay trong gió, thông trời và đất, đâu đâu cũng lạnh buốt!
Người tu vi dưới Anh Biến, thậm chí ngay cả tư cách tiến vào mảng sân khí băng hàn này cũng không có!
Tiến vào, một giây liền có thể đông cứng, trong một giây, tinh thần đình trệ.
“Thật sự người vẫn có tiếng tăm không phải giả, ma nữ băng tuyết quả nhiên bá đạo…”
Vân Phiêu Lưu đứng ở trên trời, mượn chiếc quạt thần dị ngưng thần quan sát trận đấu trong sương mù dày đặc, càng có thể cảm nhận được hàn ý thâm nhập cốt tủy, kiếm khí băng hàn đan xen tung hoành, uy năng luôn đạt ngoài trăm mét còn có lực sát thương tương đối…
Không nhịn được tán thưởng một tiếng.
“Quà là một đời thiên kiêu, đời của ta đúng là không sánh bằng.”
Đám người Vân Phiêu Lai và Phong Vô Ngân toàn bộ im lặng.
Mọi người đều là người nằm trong Nhân Tình lệnh, nhưng thực lực của Tả Tiểu Niệm trước mắt này, đột nhiên vượt qua phạm vi tưởng tượng của đám người mình.
Giờ này phút này, tổng cộng sáu cao thủ Phi Thiên liên thủ vây đánh, nhưng Tả Tiểu Niệm vẫn không chút rơi xuống hạ phong, không thấy chút chống đỡ vụn về, thanh kiếm đó trong tay nàng, dường như có thể tự chủ thay đổi, có lúc nặng tựa núi Nhạc, có lúc nhẹ tựa lông hồng, rõ ràng chỉ là một thanh kiếm, suy diễn ra lông tơ tay áo phóng khoáng thoải mái tự tại trong tình lý, còn có thể giống như chùy lớn rìu to, uy thế kinh động lòng người, phải nói thế nào?
Tả Tiểu Niệm la hét chiến đấu hăng say, càng chiến càng linh, dẫn kẻ thù đi lên cao, trực tiếp bố trí đại trận Băng Phách dày sương trong không trung, mạnh mẽ tấn công, đánh đập tàn nhẫn.
Mấy cao thủ Phi Thiên, hợp lực hành động, gió mạnh vù vù, thông thiên triệt địa, khiến cho gió trong phạm vi nhất định, dường như có thể thổi đến đá lớn chạy đi, nhưng cho dù sức gió như vậy, vẫn không thể xua tan số lượng cực lớn sương mù nồng đậm đó, sương mù nồng đậm giống nhau vô cùng vô tận, ngươi thổi đi bao nhiêu, lại bổ sung bấy nhiêu.
Thậm chí, theo gió mạnh không ngừng thổi qua, phạm vi sương mù nồng đậm bao phủ, càng ngày càng lớn, càng ngày càng rộng!
Còn có….. càng ngày càng dày đặc!
Kết quả này khiến cho đám cao thủ Phi Thiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hét lớn như gặp quỷ.
Càng về sau, kinh ngạc trong lòng càng rõ, dần dần đến mức sửng sốt!
Tả Tiểu Niệm này, cũng chẳng qua là nhóc con hơn hai mươi tuổi đầu, tu vi chỉ dừng ở Ngự Thần, rõ ràng vẫn chưa đạt tới Quy Huyền, rốt cuộc nàng làm sao làm được?
Đương nhiên bọn họ không thể biết, ở đây là Bạch Đầu Sơn lạnh nhất trên toàn bộ đại lục Tinh Hồn, mà Băng Phách đến đây, chính là như cá gặp nước trở về biển lớn, hổ vào núi sâu.
Hoàn toàn có thể nói, có bao nhiêu băng tuyết của Bạch Sơn vô số năm tháng tích tụ lại, Băng Phách có thể tạo ra bấy nhiêu sương mù lớn, tuyết lớn!
Trong chỗ này, Băng Phách là vô địch, hơn nữa còn là bất tử!
Tả Tiểu Niệm càng chiến càng mạnh, kiếm khí gào thét, gắn liền thành một mảng.
Toàn bộ những người bên thành Bạch Sơn vực dậy tinh thần, nghiêm túc đối chiến.
Mà tất cả mọi người không chú ý đến, có lẽ bọn họ chú ý đến, cũng sẽ không phát hiện.
Vì không hiểu rõ.
Người hiểu rõ Tả Tiểu Niệm đều biết, Tả Tiểu Niệm, hình tượng hướng đến đều là khăn choàng tóc dài, hiếm khi làm kiểu tóc gì.
Nhưng hôm nay, trên đầu của Tả Tiểu Niệm, hai búi tóc cổ trang kiểu tóc trước nay chưa từng có, trừ vẻ ngoài tuyệt thế hoàn mỹ vô khuyết của Tả Tiểu Niệm, còn thêm mấy phần khí tức quyến rũ sang trọng.
Mà trong hai búi tóc này, vẫn có một con quạ đen Tiểu Tiểu, đang ngơ ngẩn trong đó cực kì buồn chán.
Hai mắt tròn xoe, có phần đờ đẫn.
Tại sao còn không để ta ra trận….. chán quá đi…..
Theo thân thể qua lại bốn phía nhanh như chớp của Tả Tiểu Niệm, Tiểu Tiểu ở trong tóc của Tả Tiểu Niệm, không nhúc nhích tí nào, không chút ảnh hưởng đến thăng bằng của nó.
Vốn dĩ lúc Tả Tiểu Đa đề cập đến, Tả Tiểu Niệm nghĩ đặt Tiểu Tiểu trong lòng mình.
Nhưng Tả Tiểu Đa nghĩ đến thân phận thất hoàng tử của Tiểu Tiểu, lại ghen tỵ một cách khó hiểu, nói cái gì cũng không chịu.
Ngực của vợ ta…. Sao có thể để thằng nhóc này đụng vào?
Chỉ là một con chim?
Nói cái gì! Chim cũng không được!
Trừ ta và con trai ta, những người khác đều không được!
Ừ, cho dù cái thứ chim đó tự nhận con trai của ta cũng không được, rốt cuộc cũng không phải con ruột, thì chính là không được!
Tả Tiểu Niệm không biết làm sao, chỉ có thể phá lệ chải lại mái tóc, giấu Tiểu Tiểu vào trong.
Mặc dù đáy lòng cũng mắng Tả Tiểu Đa chuyện bé xé to, bảo thủ quá đáng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Trong tiềm thức Tả Tiểu Niệm không phát hiện mình để ý cách nghĩ của Tả Tiểu Đa bao nhiêu.
Mà cách nghĩ của bản thân nàng rất đơn giản, chính là: hắn nhỏ, ta nhường hắn.
Chỉ là không biết, người nào đó nào còn nhỏ!
Mà bên phía Tả Tiểu Niệm lúc đánh đến đất trời đảo lộn khí thế bừng bừng, Tả Tiểu Đa đã biến mất vào trong thành Bạch Sơn.
Lần này tiến vào, thoải mái hơn lần trước rất nhiều.
Gần như không gặp được kẻ thù ngang hàng, trực tiếp đi dạo đại điện giống như một trận gió, đi dạo đến dưới đất.
Sở dĩ nói là đi dạo, đại khái là cả đường đi đến, suốt hành trình, hoàn toàn không có người phát hiện.
Thậm chí ngay cả bản thân Tả Tiểu Đa cũng không ngờ, vậy mà có thể thuận lợi tiến vào như vậy, chỉ nhìn thấy phòng nhỏ bắt giữ Độc Cô Nhạn Nhi.
Vô thanh vô thức lẻn vào, chú ý cẩn thận bốn phía.....
Vấn đề đi một trăm dặm một nửa chín mươi, sẽ không xuất hiện trên người Tả Tiểu Đa, tên này cẩn thận còn sợ chết hơn bất kì ai khác!
Bỗng nhiên, một luồng khí tức mạnh mẽ, lúc Tả Tiểu Đa sắp đón được mục tiêu trong phòng nhỏ, bỗng nhiên phát sinh.
Giống như là.... mãnh thú đã đợi con mồi rất lâu, thình lình phát hiện con mồi đến.
Khí tức này, có chút quen thuộc.