Rõ ràng là liên quan đến sự sống chết của chính mình, khuôn mặt độc nhất vô nhị và tuyệt đẹp nhất trên đời đó lại không hề dao động một chút nào, như thể đang nói về điều gì đó không liên quan đến mình.
“Đáng tiếc thật.”
Thanh Long Thánh Quân khoanh hai tay, mỉm cười nói: “Hay là đổi thành một người nam đi, để Thái m Tinh Quân đến làm chuyện này, khó tránh, quá là phung phí của trời, lát nữa mà hương tiêu ngọc vẫn, thì quá là lãng phí.”
Câu này của hắn, cơ hồ như nói chơi nói giỡn, nhưng, năm chữ cuối, lại nghe như là rất nghiêm túc.
Rất nặng.
Quá là đáng tiếc!
Thái m Tinh Quân cười lên: “Cho dù thế nào đi nữa, người đã ở đây, ta cũng ở đây.”
Thanh Long Thánh Quân lại quay đầu nhìn vào bức tường đã từng hiện lên hình ảnh kêu gọi của các huynh đệ, nhẹ nhàng thở một hơi, nói: “Tiên tử, lúc nãy đã cho ta thấy được hình ảnh an toàn của các anh em huynh đệ của ta, khiến cho ta bây giờ, đến một lời khinh nhờn cũng không nói ra được.”
Thái m Tinh Quân nghiêm túc nói: “Thánh Quân là chính nhân quân tử, nếu không có chuyện hồi nãy, thì cũng sẽ không nói ra mấy câu khinh nhờn.”
Thanh Long Thánh Quân mỉm cười một cái.
Thái m Tinh Quân mỉm cười nói: “Còn nữa, ngoài cái Đơn Quý Thiên Nhai của ta, những người khác, khó mà có thể theo dõi Thanh Long Thất Tinh của Thánh Quân. Ta cũng hy vọng, có thể dành cho Thánh Quân sự tôn trọng đáng có, một đời anh hùng, cho dù có kết thúc, cũng nên có sự huy hoàng và tôn trọng như thế.”
Thanh Long Thánh Quân thất vọng nói: “Tiên tử quả nhiên lo cho rất chu đáo, cảm ơn nhiều!”
Một câu cảm ơn, lần cảm ơn này là cảm ơn đánh giá cao độ của Thái m Tinh Quân.
Sau đó, hai người không nói gì nữa.
Lời, cũng đã nói hết.
Rượu, cũng đã uống cạn.
Lúc này thời khắc này, chỉ có sinh tử, kết thúc đoạn nhân duyên này!
“Tiên tử, ngươi thật sự là không nên đến.” Thanh Long Thánh Quân cười khổ, trong tay xuất hiện một thanh kiếm.
Kiếm trong tay, ánh sáng lượn lờ.
Một tiếng rồng ngâm, thấp thoáng vang lên. Ánh sáng trên thanh kiếm lưu chuyển, có một con thanh long rất rõ ràng, bay lượn thích thú trên đó.
Mà tay còn lại của Thanh Long Thánh Quân, lại từ từ đưa lên cao, rượu trong vắt, không ngừng rót vào cổ họng hắn.
Một bình rượu, cuối cùng đã uống hết, tiện tay ném đi, bình rượu khô cạn, ném qua một bên, phát ra một tiếng loảng xoảng.
Thanh Long Thánh Quân than thở nói: “Tiên tử, ngươi đã biết rất rõ là, Thanh Long ta đã bị trọng thương, chết trong tích tắc, nhưng vẫn có…. Vẫn có bản lĩnh, kéo theo bất cứ ai muốn lấy mạng của ta, cùng nhau ra đi.”
Thanh Long bình thản nói: “Chỉ cần là ta muốn lôi theo, không có ai là không lôi theo được.”
Phí đối diện, Thái m tiên tử cười lên: “Ta đương nhiên là biết chứ, trong tay Thánh Quân có một góc của Tạo Hóa Bàn, đương nhiên là có sức mạnh để nói câu này, ngoài những nhân vật chúa tể chí tôn như Yêu Hoàng, chỉ cần Thánh Quân lấy mạng rà liều, muốn giết ai, thì giết người đó!”
“Nhưng mà, Huyên Nga nếu đã đến đây rồi, thì đã có giác ngộ, không có tính toán trở về, Thánh Quân không cần phải nương tay đâu, cứ ra chiêu hết sức là được, biết đâu qua được ải này của ta, hoặc là có ngày trùng phùng với huynh đệ.”
“Thái m Tinh Quân đã đến đây như vậy rồi, Thanh Long ta…. Đã định là sẽ không có ngày ấy nữa rồi.”
Thanh Long Thánh Quân cười nhạt, trường kiếm trong tay lay nhẹ, một luồng gió nhẹ từ thân kiếm dấy lên, kèm theo là một tiếng vang nhỏ, kiếm phong hóa thành vô số hình thù yêu thần, xông về phía Thái m Tinh Quân.
“Tiên tử, đắc tội rồi.”
“Thánh Quân, xin đắc tội!”
Thanh trường kiếm trong tay Thái m tiên tử đột nhiên giơ lên, một luồng sương mù lất phất, cực hàn xuất hiện.
Bọn người Tả Tiểu Đa thấy được màn này, tuy rằng khó mà đích thân cảm nhận được luồng hơi cực hàn này, nhưng vẫn thấy được khí thế do luồng khí cực hàn này tạo thành.
Luồng khí cực hàn này, lại động cứng vô số hình thù yêu thần trong không trung lại.
Không những như thế, cơ hồ thời gian không gian, cũng bị đông cứng theo.
Mắt thấy cảnh này, trong lòng Tả Tiểu Niệm ngưỡng mộ vô cùng, không biết đến khi nào ta mới có thể đạt được cành giới băng phong thiên địa, đông cứng không gian và thời gian này đây?
Nguyệt Phách Chân Kinh mà Tả Tiểu Niệm tu luyện, trước mắt tuy là đã lạnh tới cực hàn rồi, nhưng với cảnh giới hiện tại của bản thân mình, khi chứng kiến cực hàn của Huyên Nga tiên tử, đúng là đã tận mắt thấy được khoảng cách xa vời vợi!
Chỉ cần nàng đồng ý, bất kể là vật hữu hình như đao kiếm hay gió mây khí lưu, đều trong chốc lát có thể bị đông cứng và tan thành khói bụi.
Đó mới là cảnh giới cao nhất của thuộc tính Hàn!
Hai người đánh nhau trong đại điện, lúc mới bắt đầu chỉ là trên không rung, chiến đấu trong sự im lặng, lực khống chế để vung đánh binh khí có thừa, không thể thoát ra ngoài chút nào, nhưng không bào lâu thì, khí kình dần dần phóng ra tứ phía, khuấy động lộn xộn cả đại điện.
Tất cả các vật trong đại điện cũng dần dần bị cuốn theo, từng thứ một bị đập nát, Tả Tiểu Đa đau lòng đến run cằm cặp lên, quá trời đồ quý báu luôn, vốn đều là những thứ thu hoạch được trong lần đi này….
Hình dáng tốc độ thay đổi và xen kẽ nhau ngày càng nhanh, đến sau cùng, ngay cả bọn người Tả Tiểu Đa cũng dưới góc nhìn của Thượng Đế không thể nhìn rõ nữa, chiến đấu như thế nào, chỉ cảm thấy kiếm khí chém vào chân không, tách ra từng thành mảnh hư không, rồi từng mảng từng mảng tụ lại.
Cuối cùng cuối cùng, một tiếng kiếm khí sáng lóa vang lên.
Hai người cùng lúc hự một tiếng, rồi cả hai tự cười khổ, hình bóng níu kéo nhau đột ngột tách ra.
Thái m Tinh Quân vẫn đứng tại chỗ, quần áo sạch sẽ, không dính một hạt bụi nào, cơ hồ như chưa từng động thủ.
Thanh Long Thánh Quân lần nữa lại ngồi lên trên chiếc bảo tọa, sắc mặt vẫn như lúc trước, chỉ có ngay giữa lông mày bạc đi một tí.
Hắn cười cay đắng: “Xin lỗi nha, tiên tử, vốn không muốn dùng Tạo Hóa Bàn, nhưng cuối cùng, vẫn nhịn không nổi, trận chiến này, bổn quân thắng không vẻ vang.”
Trên mặt hắn có chút áy náy nói: “Không biết tiên tử có tin hay không, kết quả hiện tại không như ta mong muốn, kết quả ta hy vọng vẫn là hai bên có thể rút lui, hai bên đều an toàn, ta cố nhiên là hi vọng có thể có ngày tạm biệt với các anh em của mình, nhưng cũng mong tiên tử có thể rút lui an toàn, chỉ thật đáng tiếc là khó được như ước nguyện, xảy ra phiền toái ngoài ý muốn.”