“Thế nên, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”
Hồng Thủy Đại Vu cười nhạt, thân thể đột nhiên phóng lên cao, mây gió trong không trung bắt đầu khởi động, bốn phương tám hướng, đồng thời sấm sét đột ngột nổ tung.
Sau đó bầu trời đột nhiên ngưng trọng, mây gió biến mất, mặt trời chói chang nhô lên cao, ánh sáng tràn ngập mặt đất!
Tất cả mưa ngừng gió tạnh, ánh mặt trời tươi sáng.
Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì,
Trên mặt đất, ngọn cỏ khẽ đung đưa.
Ở tám hướng, có tám người bất tỉnh nghiêm trọng đang nằm!
Huyết Kiếm Thiên Vương, một trong Thập Đại Thiên Vương Đạo Minh đã từng uy chấn thiên hạ đã hoàn toàn biến mất, không còn tồn tại trên thế gian!
Đạo Minh Thất Kiếm mỗi người đều mang vẻ mặt phức tạp, tim đập mạnh, loạn nhịp.
Ai có thể ngờ được, đối phó với một Tả Tiểu Đa thôi, không những không thể giết chết hắn, mà lại còn phải trả một cái giá nặng nề như vậy?
Đường đường một Thiên Vương, bởi vì thế mà ngã xuống!
Thậm chí chuyện này mới được coi như xong một nửa!
Bởi vì khổ chủ thực sự là đại lục Tinh Hồn bên kia còn chưa lên tiếng, vẫn đang im lặng.
Không ai ngờ họ sẽ thu tay lại như thế, cứ vậy mà gác lại việc này!
Sắc mặt của Lôi Đạo Nhân đã hoàn toàn u ám.
Sáu người khác cũng mang vẻ mặt nặng nề.
Tu vi của người đó, hiện tại đã có thể cùng cấp bậc với Hồng Thủy Đại Vu đã đột phá?
Tin tức kinh người này giống như một ngọn núi lớn ập xuống.
Trong lòng bị ép đến nặng trịch.
Chuyện này thay đổi như vậy, thật sự rất khó nói được là nó rốt cuộc sẽ đi theo hướng nào.
Lôi Đạo Nhân nhất thời cảm thấy đầu óc nặng như chì.
Lại nhìn những người khác, cảm thấy hàng chục ngàn năm nay chưa từng bất lực như hiện tại.
“Các ngươi tự mình cân nhắc đi, sau chuyện này thì nên chấm dứt như thế nào, nó chắc chắn sẽ không kết thúc như thế đâu.”
Sắc mặt Lôi Đạo Nhân đen sì.
Những người khác cũng đều đen mặt.
Ngược lại, Vũ Đạo Nhân đột nhiên nhăn mặt nhíu mày, nói: “Vừa rồi Hồng Thủy Đại Vu còn một câu vẫn chưa nói xong... rất khiến người ta nghĩ sâu xa.”
“Câu gì?”
“Lúc Hồng Thủy Đại Vu đập chùy, câu nói cuối cùng là... “dám ám sát ta…”... Là mấy chữ này?” Vũ Đạo Nhân nhíu mày nói: “Hoặc là cách đọc khác? Đây là có ý gì?”
“Dám ám sát ta…?” Vân Đạo Nhân đen mặt nói: “Có phải là... dám ám sát ta đánh chết ngươi? Chưa nói xong?”
“Không giống, chữ phía sau đấy, hình như là thanh bằng.”
“Dám ám sát... gì nhỉ?” Mấy người vuốt râu trầm tư suy nghĩ, lông mày nhíu chặt. Làm cái gì?
Làm...
Lôi Đạo Nhân tức đến run cả người: “Hiện tại tình hình đã cấp bách như thế, đám người các ngươi không đi lo mà chỉnh đốn gia tộc của mình, ở đây suy nghĩ một câu nói vô nghĩa của Hồng Thủy làm cái gì? Chỉ có mấy chữ như thế, lời nhẹ nghĩa sâu sao?”
Một câu mắng khiến sáu người khác mặt xám như tro tàn, sắc mặt ngượng ngập, muốn biện bạch cũng không được.
Nhưng mấy người cẩn thận suy nghĩ, phát hiện suy xét này thực sự là không có tác dụng gì...
“Nhất là hai nhà Phong, Vân các ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?”
Lôi Đạo Nhân cả giận nói: “Có phải muốn vì tiểu bối của các ngươi mà khiến chúng ta mất thêm mấy Thiên Vương nữa mới vừa lòng đúng không?” Cách giáo dục hàng ngày của các ngươi chắc chắn là có vấn đề!”
Vân Đạo Nhân mặt đen sì, vô cùng tức giận.
Nhìn thấy máu thịt rải rác, nhìn tám hộ vệ đang từ từ tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy lòng đau như cắt.
Vị Thiên Vương này đúng là xuất thân từ Vân gia!
Có thể nói đó là nhân tài mới xuất hiện của Vân gia, sự tồn tại của hắn giống như định hải thần châm, hiện tại lại chết một cách không rõ ràng như vậy!
Thực sự rất oan uổng!
“Trông coi người trong nhà mình cho cẩn thận vào, nếu về sau còn xuất hiện loại chuyện giống như thế này, vậy thì trực tiếp để Thiên Vương trong tộc mình đi lĩnh tội chịu chết đi! Oan có đầu nợ có chủ, đừng để liên lụy đến người không liên quan nữa!” Lôi Đạo Nhân nghiêm mặt nói ra một câu tàn nhẫn.
Hắn chẳng nói thêm câu nào nữa, đi thẳng.
Mấy người khác cũng đều đi cả rồi, cả đám tản mát ra, nhah chóng chạy về gia tộc của mình.
Lần này phải trở về nói rõ mới được, nếu không, sau này lại xuất hiện chuyện như thế nữa, vậy thì sẽ phải giao nộp một Thiên Vương ra để tạ tội... Thử hỏi, một gia tộc có được mấy Thiên Vương chứ?
Gia tộc nào may mắn thì có hai, còn lại cũng chỉ có một mà thôi!
Có lẽ người có tu vi cấp bậc Thiên Vương vẫn có nhiều hơn con số hai, thế nhưng để đạt tới tiêu chuẩn Thiên Vương thì không chỉ nhìn vào tu vi.
Loại sai lầm này, bất kể thế nào cũng không được phép tái phạm nữa.
Hiện trường.
Chỉ còn lại hai người Phong, Vân.
Hai người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, vẻ mặt cả hai đều uể oải.
Bọn họ quả thực cho rằng vào thời điểm nhạy cảm thế này, Hồng Thủy Đại Vu sẽ không nổi giận...
Nhưng lại không thể ngờ được, cú bắn ngược này lại lớn đến như vậy! Gánh nặng chịu không thấu như thế!
Cuồng loạn như vậy!
Quả thực giống như bị chạm đến điểm giới hạn vậy.
Lập tức phản công, phản công một cách cực đoan...
Sớm biết như thế, sao lúc đầu lại làm vậy!
“Đồ điên!”
Phong Đạo Nhân ngửa mặt lên trời thở dài.
Vân Đạo Nhân trầm mặt, trong lòng giống như nhỏ máu, lấy ra linh đan, cho tám vị hộ vệ nuốt vào.
“Thế nào rồi?”
“Cũng thế. Phàm là người bị thương do Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy... căn cơ hoàn toàn bị hủy, căn nguyên bị hao tổn, con đường võ đạo đời này hết hy vọng. Trừ phi tìm được Tinh Thần Chi Tâm để hồi phục.”
Vân Đạo Nhân sắc mặt tối tăm, nói: “Nhưng đây là vết thương do Hồng Thủy Đại Vu toàn lực ra tay, cho dù là Tinh Thần Chi Tâm cũng không nhất định có thể trị được, cần phải có Tinh Thần Chi Tâm thượng đẳng nhất mới có hy vọng cứu chữa được.”
Phong Đạo Nhân im lặng không nói gì.
Nói như vậy, chẳng khác nào nói tám người này căn bản đã phế rồi!