“Đừng đi vội...... m* kiếp cho ta biết cái tên đã rồi đi chứ......”
“Móe, định tới viếng mộ ta hay gì mà hỏi tên? Lão tử không cần, cút đi tìm cái doanh trại khí gió gì kia của ngươi đi......”
Đại hán dứt lời thì nghênh ngang rời đi.
Lão đầu quay sang nhìn Tả Tiểu Đa: “Nghe được không? Nghe hiểu chưa?”
Tả Tiểu Đa một mặt ngơ ngác: “Ngài thật là dễ nói chuyện...... người này mở miệng là mắng người, cứ như không biết cách nói chuyện ấy...... Đây chính là Nhật Nguyệt quan sao?”
Lão đầu khịt mũi coi thường: “Tất cả những người còn sống sót trên chiến trường, mấy ngàn vạn năm qua, ta chưa thấy qua một ai mà không mắng chửi người, không nói mấy lời thô tục! Thế này còn tính là nhẹ, có người nói một câu có thể mang theo bảy tám lần chửi thề ấy chứ......”
Tả Tiểu Đa lặng lẽ im lặng.
Điều này và những gì mình được học, có vẻ như khác hơi bị xa ha!
Thế này cũng quá khác những gì trên phim ảnh hay diễn rồi!
Nơi này sạch sẽ thì đúng là rất sạch sẽ, toàn bộ Nhật Nguyệt quan, có thể nói là bất luận xó xỉnh gì, đều không nhìn thấy rác hay bụi bẩn gì, thậm chí còn không thấy cái tàn thuốc nào bị ném linh tinh.
Đi thăm mấy doanh trướng, quân nhu các thứ thì đúng là giống trên phim trên ti vi nói, sạch sẽ không nhuốm bụi trần, đao thiết cũng rất sắc bén.
Những người ở trong doanh địa, cũng đều rất ra dáng, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, cũng chỉ là thêm mấy câu chửi thề không ảnh hưởng toàn cục......
Nhưng vừa rời khỏi ánh mắt trưởng quan.
Đám gia hoả này quả thực là buông thả bản thân đến mức làm người nghe mà phải kinh sợ.
Một lời không hợp là hẹn ra ngoài đánh nhau, ra tay đánh nhau là chuyện quá bình thường ở chỗ này; Sau đó chậm rãi phát triển đến đồng hương gia nhập, diễn biến thành đánh hội đồng.
Còn có cố ý gây chuyện, phát tiết bất mãn, cố tình kiếm cớ để hẹn đánh nhau.
Ví dụ như kiểu lí do mà không thể gọi là lí do như ‘tên xx yy nào đó ra đây, lão tử nhìn ngươi không vừa mắt......’. Bên này mới gọi tên, bên kia đã một mặt dữ tợn nhảy ra.
Dù sao mọi người tính tình ai cũng không dễ bắt nạt gì, chỉ cần có người gây chuyện, cơ bản là sẽ có đánh nhau!
Thậm chí nhìn thấy hai người bị trọng thương, nằm ở nơi đó toàn thân máu me đầm đìa, miệng vẫn còn đang mắng nhau, ô ngôn uế ngữ tầng tầng lớp lớp, mắng tới long trời lở đất, nước bọt bay tán loạn.
Tổ tông mười tám đời, tất cả đều không hề cố kỵ, túm được ai mắng người đó, hoàn toàn không có một chút xíu muốn tị huý.
Nhìn cỗ oán khí này, nếu như không phải trọng thương không thể động, hai người này hoàn toàn có thể đánh tới chết.
Người bên cạnh cũng không khuyên giải, ai nấy đều đứng khoanh tay xem kịch, ai đánh bài thì cứ đánh, ai cá cược thì cá cược, nên làm gì làm cái đó, cứ như bên cạnh chẳng hề xảy ra chuyện gì cả.
Tả Tiểu Đa nghe hồi lâu, rốt cục đã nghe rõ, hai người này trong đó có một người trúng mai phục, người kia liều mệnh đi cứu, sau đó hai người đều trọng thương, nhưng dù sao cũng giữ được cái mạng; Nhưng các huynh đệ cùng bọn họ chấp hành nhiệm vụ đều hi sinh.
Mà cái này, chính là mấu chốt hai người cãi nhau ——
Một người mắng: Đồ con lợn! Cạm bẫy rõ ràng như vậy, thế mà vẫn ngu xuẩn giẫm vào! Ngươi muốn chết thì chết mình đi, có thể không liên lụy những người khác được không hả?
Người kia mắng lại: Ai bảo ngươi cứu lão tử, ai mà thèm ngươi cứu lão tử, lão tử đã sớm sống đủ rồi, đã sớm không muốn sống nữa, muốn chết rất lâu rồi...... M* kiếp lại còn liên lụy các huynh đệ nằm ở nơi đó, ngươi chính là đồ con lợn! Chiến lược, không hiểu sao?
Hai người càng mắng hỏa khí càng lớn.
Nhưng theo người bên cạnh xì xào bàn tán, Tả Tiểu Đa đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện; Cái gọi là giẫm vào cạm bẫy, cũng không phải do lơ là sơ suất, mà là chiến cuộc đã đến tình trạng quyết định liều chết vì chiến cuộc toàn diện.
Nhưng hai người này mắng long trời lở đất, thời khắc không ngừng......
Cảm giác duy nhất lúc này của Tả Tiểu Đa chính là: Cái này có cái gì mà phải cãi nhau? Có cái gì mà mắng? Ngươi không thoải mái, ngươi khó chịu, ta còn càng khó chịu!
Tiếp tục như thế, kết quả duy nhất sẽ chỉ làm tất cả mọi người không vui, đến nước miếng đều là uổng phí, cần gì phải thế chứ?
Đang lúc cãi nhau ầm ĩ, bỗng nhiên nhìn thấy một người toàn thân sát khí từ trên trời giáng xuống, giận dữ nói: “ Đông Sơn còn có người sống không hả? Bị người Xuyên Tây đánh, cmn chứ, lão tử nuốt không trôi cơn giận này! Người Đông Sơn, người nào còn thở thi đi cùng lão tử!”
Đằng một tiếng, cả phòng lập tức bảy tám người đứng lên, gian phòng bên cạnh cũng một đám người đang nhao nhao: “Nười Xuyên Tây dám đánh người Đông Sơn? Phản rồi hả! Các huynh đệ, cầm vũ khí! Đi cùng lão tử!”
Sau đó thấy cả đám như du côn mang theo đao kiếm như ong vỡ tổ bay lên trời.
“Chuyện này......” Tả Tiểu Đa mí mắt trực nhảy.
Đây chính là quân doanh trong sử sách đây sao?
Đây chính là quân doanh sạch sẽ gọn gàng, nho nhã lễ độ, đứng như lỏng ngồi như chuông đi như gió trên TV, trong phim ảnh đây sao? Đây chính là những anh hùng một mặt đứng đắn nghiêm túc, toàn thân hạo nhiên chính khí trên TV đây sao?
Ta nhìn thấy toàn bộ doanh địa chính là quần ma loạn vũ, người nào người nấy đều là lưu manh thì có.
Nhìn lại những trưởng quan nhanh nhẹn thông suốt sửng sốt giả bộ như không thấy......
Tả Tiểu Đa đầu óc muốn nổ tung, cái gọi là trăm nghe không bằng một thấy, bây giờ nghe tận tai, xem tận mắt, chân chính, chân chính......
“Đây chính là quân doanh chân thực, quân doanh chân thực đó.”
Lão giả vỗ vỗ bả vai Tả Tiểu Đa: “Thật ra ngươi chỉ cần suy nghĩ một chút, đám gia hoả này quanh năm suốt tháng sống ở chỗ này, ngày nào cũng nếu không phải nhìn nhau, thì chính là nhìn kẻ địch, hoặc là tu luyện, hoặc là chiến đấu, hoặc là ngắn ngủi nghỉ ngơi.”
“Sinh hoạt buồn tẻ tựa như là một đầm nước đọng cứ vòng đi vòng lại, hơn nữa còn thời thời khắc khắc đối mặt tử vong, hi sinh.”
“Loại áp lực này phải phát tiết như thế nào? Sợ hãi tử vong phải loại trừ như thế nào? Tràn đầy tinh lực tiêu xài làm sao?”
“Cho dù là mỗi ngày liều mạng huấn luyện, liều mạng tu luyện, nhưng luôn có thời điểm nhàn rỗi, khó tránh khỏi sẽ nhớ nhà, nhớ vợ con, nhớ cha mẹ; Mà mình không thể trở về, còn phải ở đây thời thời khắc khắc đối mặt chiến tranh, vừa nghĩ tới đã có loại xung động muốn khóc, khó chịu muốn chết, làm sao không muốn phát tiết cho được......”